Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 5: Bị tấn công.

/4734


Chương 5: Bị tấn công.

   “Logic có vấn đề.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.”

   Cố Hảo vì để bảo vệ tiền cơm của cô và Tiểu Bao Tử, không muốn trả lại tin tức cho anh, chui ra khỏi tủ.

   Cô cần một khoảng thời gian để thử lại.

   Người đàn ông trước mặt mang theo cảm giác áp bức quá mạnh, cho dù trong bóng tối không thấy rõ anh cũng làm cho cô cảm thấy khiếp sợ.

   Cô bình tĩnh lại một chút, hít một hơi: "Anh Phong, chúng ta bàn bạc một chút, vừa rồi anh với nữ diễn viên kia cũng không làm gì. Anh coi như làm việc tốt cho tôi tin tức này để tôi có thể hoàn thành công việc, trở thành nhân viên chính thức."

   Phong Dập Thần cau mày, "Cô đang trong thời gian thử việc?"

   “Đúng vậy.” Cố Hảo mạnh mẽ gật đầu.

   Phong Dập Thần nhìn đánh giá người phụ nữ trước mặt, trong bóng tối, dựa vào đường nét có thể hình dung ra khuôn mặt của cô, là một cô gái trẻ tuổi, rất linh hoạt, đặc biệt là đôi mắt rất to.

   Cô Hảo thấy anh hỏi, dường như có phần buông lỏng nên lập tức nói thêm: "Tổng biên tập nói, nếu tôi lấy được tin tức này, tôi có thể trở thành nhân viên chính thức, tôi rất cần công việc này để nuôi sống bản thân, anh Phong, xin thương xót."

   “Tại sao tôi phải đồng ý với cô?” Phong Dập Thần càng thêm lạnh lùng.

   Cố Hảo hơi choáng, xem ra không dễ thuyết phục được người đàn ông này: "Anh Phong, một người đàn ông thành công đều hướng tới những gì tốt đẹp, coi như anh làm việc tốt, coi như tôi cầu xin anh được không?”

   “Làm việc tốt?” Phong Dập Thần chế nhạo, đáy mắt bắn ra một tia sắc bén, “Đối với một phóng viên vô lương tâm của một tờ báo lá cải như cô?”

   "Ai vô lương tâm?" Cố Hảo có chút sốt ruột: "Tôi không có chụp ảnh anh ở trần, anh góp một cái scandal lại có thể nuôi sống cả nhà tôi. Hơn nữa chuyện này cũng không làm cho anh mất mặt, sao lại không làm, đúng không?"

   “Đừng nói nhảm.” phong Dập Thần hoàn toàn không có kiên nhẫn: “Xóa video hoặc ảnh đi.”

   “Không muốn.” Cô lập tức lắc đầu.

   Phong Dập Thần khẽ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ không thích, đối mặt với một người phụ nữ cứng đầu như vậy, anh chỉ có thể tự mình làm: "Tôi xóa giúp cô."

   Nói xong, Phong Dập Thần trực tiếp vươn tay chộp lấy chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ cô.

   “Đừng chạm vào tôi.” Cố Hảo nhanh chóng ôm máy ảnh, giấu ở trong ngực.

   Phong Dập Thần không có ý dừng lại, bàn tay to nhanh chóng duỗi ra, không có chạm vào máy quay, mà là chạm vào thân thể của cô.

   Vô tình chạm vào nơi không nên chạm.

   "A—" Cố Hảo sợ hãi co rúm lại, mắng: "Lưu manh, không biết xấu hổ."

   Phượng Dập Thần cũng ngẩn ra, nhíu chặt mày, trên mặt thoáng qua một tia kỳ quái: "Tôi không thích lời này."

   “Anh chiếm tiện nghi của tôi còn không cho tôi nói sao?” Cố Hảo bị anh chạm trúng, xấu hổ mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng người đàn ông chết tiệt kia lại không chịu thu tay.

   Cô tức giận, lập tức theo bản năng vươn tay ra chặn tay người đàn ông.

   “Tôi không đến mức chiếm tiện nghi của cô.” Phong Dập Thần trầm giọng nói, vẫn không có ý định thu tay "Tôi chỉ là có chút không ngờ."

   Đúng.

   Là không ngờ.

   Anh không ngờ người phụ nữ này mang lại cho anh cảm giác, dường như chữa khỏi căn bệnh không gần phụ nữ của anh trong những năm này.

   Không có phản cảm như vậy.

   Thậm chí, có chút vui sướng.

   “Buông tay.” Cố Hảo hét lên.

   “Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Phong Dập Thần bá đạo lộ ra ý không cho từ chối.

   Cố Hảo đau buồn phẫn nộ: “Anh quả nhiên không biết xấu hổ, vừa nãy có người ngồi trong lòng vẫn không loạn là giả bộ.”

  Phong Dập Thần cau chặt mày, trên gương mắt tuấn tú lộ ra vẻ nghi ngờ và lúng túng.

   Người phụ nữ này khiến cơ thể anh cảm thấy không giống trước đây.

   Phong Dập Thần ngẩn người trong giây lát, lẽ nào người phụ nữ này chính là chìa khóa của cơ thể anh sao?

   Không phải là anh chán ghét phụ nữ, chỉ là anh không gặp được người phụ nữ thích hợp.

   Ánh mắt như chim ưng quét qua khuôn mặt của người phụ nữ, trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng trong lòng anh lại có loại khát vọng muốn nhìn rõ khuôn mặt này.

   “Hí—” Mãi cho đến khi bị móng tay sắc nhọn của người phụ nữ cắm và mu bàn tay, anh mới bị đau thu tay lai.

   Cố Hảo lúng túng đỏ bừng cả mặt, "Anh, anh muốn máy ảnh, tôi đưa cho anh là được chứ gì. Ảnh hậu anh không muốn, lại đi sờ ngực tôi, anh có bệnh sao?"

   Phong Dập Thần hơi nhướng mày, lần thứ hai tiến tới gần cô.

   “Đừng tới đây!” Cố Hảo lập tức duỗi tay ra, ngăn cản người đàn ông tới gần.

   Anh nói: "Xin lỗi."

   Cố Hảo ngẩn ngơ, lập tức càng thêm tức giận. "Chiếm tiện nghi xong lại xin lỗi?"

   "Cô đang thiếu công việc sao?"

   “Ừ.” Cố Hảo cáu kỉnh nói.

   Phong Dập Thần hơi hơi suy nghĩ, nói: "Ở lại với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô thu xếp công việc tốt hơn, thế nào?"


/4734