Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 7: Người đàn ông rất giống con trai.

/4734


Chương 7: Người đàn ông rất giống con trai.

   Người phụ nữ của anh anh?

   “Không phải, cô nhầm rồi --” Cố Hảo vội vàng giải thích, muốn nói là hiểu lầm, nhưng Phong Dập Thần đột nhiên đưa tay siết chặt eo cô, Cố Hảo sợ đến co rúm người lại quên mất câu nói kế tiếp.

   Bởi vì anh đang đe dọa cô.

   Từ khi nào mà người đàn ông này lại, ách, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, lưu manh sẽ không viết lên mặt.

   Trần Thanh Vận híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén, khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vô cùng sắc bén trừng Cố Hảo, nhưng trong miệng lại trêu đùa nói, "Thần, chuyện này không thể chờ đợi được sao? Hay là đi khách sạn đi, ở đây rốt cuộc cũng không thoải mái như vậy."

  Trong lòng Cố Hảo lo lắng, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt.

   Ánh mắt Phong Dập Thần lóe lên, nhìn thẳng vào Trần Thanh Vận, lạnh lùng nói: "Nhìn đủ chưa?"

   Trần Thanh Vận ngẩn ra, mím môi, "Ồ, tức giận như vậy? Được, không quấy rầy chuyện tốt của các người nữa, các người tiếp tục đi. Nhưng mà tôi thật sự khuyên nên đi khách sạn, ở đây có quá nhiều người."

   Trần Thanh Vận nói xong liền nở nụ cười đầy ẩn ý, trong mắt ẩn chứa một tia ghen tị sâu sắc, xoay người rời đi.

   Cánh cửa lần thứ hai đóng lại.

   “Bệnh thần kinh.” Cố Hảo hết sức tức giận, đột ngột cong chân đá về phía Phong Dập Thần.

   "A--" Phong Dập Thần rên lên một tiếng.

   Cố Hảo cuối cùng cũng coi như tránh thoát, cô lập tức lui về sau một bước, không nhịn được mắng: "Đồ khốn kiếp, thích chiếm tiện nghi?”

   Mặt cô bởi vì tức giận và xấu hổ mà đỏ bừng.

   Phong Dập Thần bị đau đến mức gân xanh trên trán lộ ra, ánh mắt sâu kín tập trung nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt. Đèn bật sáng, có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ.

   Anh nhìn thấy khuôn mặt trước mặt mình, tinh xảo, sống động, sạch sẽ, và quan trọng nhất là không trang điểm.

   Rất ít phụ nữ đến dự tiệc mà không trang điểm.

   Cô là người đầu tiên.

   Thu dọn xong đồ đạc của chính mình, thấy người đàn ông im lặng không lên tiếng, cô đột nhiên ngước mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông.

   Dưới ánh đèn, khi đôi mắt sáng long lanh của cô đối diện với Phong Dập Thần, toàn thân cô cứng đờ.

   Ách, quá giống!

   Người đàn ông trước mặt rất giống với đứa con trai năm tuổi của cô.

   Khuôn mặt của anh có các góc cạnh sắc nét, mày kiếm, mắt sâu, đen nhánh, ánh nhìn sâu thẳm, sống mũi thẳng, ngay cả đôi môi cũng vô cùng có cảm xúc, độ dày vừa phải.

   Con trai cô Cố Tiêu Mặc quả thực là một phiên bản thu nhỏ của người đàn ông này.

   Trong lòng đột nhiên chột dạ, sau khi Cố Hảo trố mắt kinh ngạc, lập tức hoàn hồn, không dám nhìn mặt người đàn ông thêm lần nữa, cô nhanh chóng xoay người rời đi.

   Nhanh chóng chạy đến lối ra của sảnh tiệc, đụng phải Trần Thanh Vận.

   Cô ta nheo mắt khẽ mỉm cười nhìn Cố Hảo.

   Cố Hảo sững sờ, cho rằng vừa rồi nữ diễn viên đã hiểu lầm cô và người đàn ông kia, ngay lập tức giải thích: "Cô Trần, cô hiểu lầm rồi. Tôi cũng không quen biết anh Phong."

   Trần Thanh Vận đương nhiên không tin, che miệng cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt, "Được lợi còn ra vẻ. Cô này, cô nói như vậy, nghĩ là tôi sẽ tin sao?"

   Cố Hảo ngẩn người, nhíu mày, tự giễu cười một tiếng: "Ách, coi như tôi nhiều chuyện, cần gì phải giải thích với cô, cô cũng không là gì của anh Phong.”

   Sắc mặt Trần Thanh Vận trở nên cứng đờ, có chút lúng túng. Dưới góc độ của cô ta, Cố Hảo chính là đang sỉ nhục cô ta. Cô ta lạnh lùng cong khóe môi: "Cô này, tôi quả thực không là gì của anh Phong. Chỉ sợ trên đời này, không ai có đủ tư cách làm người phụ nữ của Phong Dập Thần."

   Hàm ý Cố Hảo càng không thể.

   Cố Hảo đương nhiên hiểu được những lời này.

   Cố Hảo dùng ánh mắt sắc bén, nhìn Trần Thanh Vận công kích.

   Cô cười cợt nói, "Cô Trần, tôi thực sự rất thích kỹ năng diễn xuất của cô, hy vọng cô sẽ ngày càng tốt hơn."

  Tự đáy lòng, cô thực sự hi vọng một nữ diễn viên nên suy nghĩ làm sao để diễn xuất tốt hơn thay vì nghĩ cách chiếm được trái tim của một người đàn ông.

   Quá trẻ con rồi.

   Trần Thanh Vận cau mày, giọng điệu rất sắc bén: "Không cần cô nhắc nhở."

   Nhìn cô ta giống như một con nhím vậy. Cố Hảo cầm túi xách, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

   Trợ lý bên cạnh Trần Thanh Vận bước tới: "Chị Trần——"

   "Điều tra xem người phụ nữ này là ai."

   "Vâng."


/4734