Bưu Hãn Dân Quê

Chương 6: Thịt hầm khoai tây.

/109


Ăn cơm sáng xong Phùng Quý liền thu dọn nhà cửa, đem bàn và ghế dàidựng đứng vào tường, giữa nhà chính một mảnh đất trống.

Tuy rằng nhà ở cổ đại đều là đất bùn , nhưng vì nhà ông đã có gần mười năm, đất bùn sớm kết vững chắc , hơn nữa cảm giác đất bùn vô cùng mát mẻ.

Cũng có lẽ là ở cổ đại môi trường còn chưa bị ô nhiễm, cây cối thảm thực vật lại nhiều, cho dù hiện tại ngày đang nóng nhưng buổi tối ngủ chỉ cần một cái chăn là được, ban ngày đứng ở giữa nhà gió lạnh thổi qua từng trận .

Phùng Quý đem tất cả ngô đã phơi nắng hai ngày ở bên ngoài vào nhà chính , ước chừng đầy phòng ở, nhìn xem vô cùng khả quan.

“Cha, ngô phơi nắng tốt lắm nha?”

“Đúng vậy, thừa dịp trước khi đào đậu phộng ta nhanh chóng tách hạt ngô xuống mài thành bột, lương thực năm nay của chúng ta xem như đủ rồi!”Phùng Quý cười nói, chuyển ghế ngồi ra một bên bắt đầu làm vô cùng quen thuộc.

Hắc Muội lôi kéo Béo Nha Tứ Nha đi đến chà xát ngô, bốn người vây quanh vòng tròn thật to vừa làm vừa nói chuyện.

Trong chốc lát, Tú Cô nghe thấy tiếng nhà chính náo nhiệt cũng đi ra .

Bà còn muốn tới hỗ trợ, không nghĩ tới cả trượng phu và con gái nhất trí phản đối, cuối cùng Hắc Muội đơn giản chuyển cái ghế trúc đặt ở nhà chính, còn đặt ở bên cạnh Phùng Quý.

Hắc Muội và Béo Nha hì hì cười xem Tú Cô thỉnh thoảng lại giúp Phùng Quý gãi lưng.

Lại nói tiếp Hắc Muội cảm thấy Phùng Quý và Tú Cô thật sự là thần tiên quyến lữ, mặc dù cuộc sống khó khăn , nhưng tình cảm của hai người vẫn ngọt như mật.

Nàng yên lặng nghĩ không biết đời này mình có phúc như vậy hay không cũng có thể tìm được một người cùng mình tương thân tương ái không rời không bỏ.

Cho tới trưa bốn người đã mài được rất nhiều ngô, Tứ Nha xem như góp đủ số lao động, nhưng Béo Nha rõ ràng không am hiểu làm việc nhà nông, động tác có chút ngốc ngốc , căn bản không có nhanh nhẹn như Hắc Muội, Hắc Muội thì vẫn không bằng tốc độ của Phùng Quý.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa , Hắc Muội duỗi duỗi tay chân nói, “Cha, cha nghỉ ngơi một chút đi rồi lại làm tiếp, uống miếng nước, chân đã tê rần, con với Béo Nha đi nấu cơm!”

“Ừm, dẫn theo Tứ Nha, nó ở trong này thêm phiền.”

Lời của Phùng Quý nói làm Tứ Nha mếu máo.

“Chúng ta đi, Tứ Nha, Tứ Nha sẽ giúp tỷ rửa rau nha!”Hắc Muội nói một câu Tứ Nha lại vui cười hớn hở.

Trong phòng bếp Hắc Muội lấy gạo cho vào nồi, nấu cơm trước, sau đó hầm thịt heo.

Ngẫm lại hôm nay giữa trưa có thịt ăn người nhà khẳng định ăn càng nhiều, lại chạy đến nhà chính múc một muôi ngô lớn đổ vào nồi.

Ngô trộn với cơm xem như thêm phân lượng cho cơm có khả năng xúc tiến tiêu hóa, nhất cử lưỡng tiện, bất quá Hắc Muội ngẫm lại cũng hiểu được buồn cười, kiếp trước kẻ có tiền ăn gạo lức hoa màu vì khỏe mạnh, hiện tại người nghèo ăn gạo lức hoa màu lại chỉ là vì lương thực không đủ.

Bất quá trăm sông đổ về một biển a! Đều đối với sức khoẻ có lợi!

Béo Nha đã nhóm lửa xong, Tứ Nha cũng từ sau phòng cầm vài củ khoai tây đến.

“Tam tỷ, nhị tỷ là muốn làm khoai tây hầm thịt sao?”

Béo Nha gật đầu, Tứ Nha rõ ràng nhãn tình sáng lên.

Tròng mắt hai tiểu muội quay tròn nhìn chăm chú vào trong nồi, Hắc Muội nhìn thấy áp lực càng lớn.

Trước kia nàng thật đúng là không biết nấu cơm, việc nhà cũng không, đại tỷ Cát Tường lại vô cùng am hiểu, lâu dần nàng cũng mưa dầm thấm đất, nhưng nàng rõ ràng vẫn có sở trường lên núi xuống ruộng.

Nhưng hiện tại không có biện pháp, Cát Tường xuất giá , nương nàng than thể lại không tốt, trù nghệ của nàng cứ như vậy từ từ luyện ra .

Tứ Nha nhìn thấy Hắc Muội gọt khoai tây thì vô cùng có tự giác lấy bỏ vào trong bồn nước rửa.

Hắc Muội lại từ trong giỏ cầm mấy trái mướp đắng ra, trong đó có một trái mướp đắng đã rất chín, mở ra bên trong mướp đắng đều là đỏ , mau chóng lấy ra đặt vào chén nhỏ đưa cho Béo Nha nhóm lửa, “Cho! Gièm pha miêu!”

(ko biết là cái gì nữa)

Béo Nha cao hứng tiếp nhận mùi ngon ăn, còn không quên cho Tứ Nha một viên.

Rất nhanh Hắc Muội đem mướp đắng cắt thành miếng nhỏ đưa cho Tứ Nha rửa, nàng cầm khoai tây cắt thành từng khối.

Lúc này mở nồi cơm ra trước, nàng chất nước cơm, đem nồi thịt thay thế, sau đó bắc cái nồi lên bắt đầu xào rau.

Hắc Muội từ trong tủ chén bưng chén thịt xào tối hôm qua ra, lấy một ít cho vào nồi mỡ heo liền xèo xèo chảy ra, tối hôm qua đã múc một chén mỡ heo lớn không nghĩ tới hôm nay lại xào vẫn ra nhiều mỡ như vậy.

Heo ở cổ đại không giống hiện đại nuôi cho ăn cám, người cổ đại nuôi heo cho ăn cơ bản đều là rau dưa các loại, nên thịt có mùi thơm, hơn nữa độ béo gầy vô cùng hợp lý.

Tứ Nha lại lột củ tỏi, Hắc Muội cắt miếng cho vào trong dầu, nhanh chóng cho khoai tây vào, Béo Nha thêm củi vào lò cho lửa cháy lớn.

Rất nhanh mùi thịt mang theo hương vị khoai tây toả ra bốn phía, Béo Nha và Tứ Nha hưng phấn lên, Hắc Muội nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ , nồi xẻng xào được càng vui thích .

Cảm giác xào không sai biệt lắm , khoai tây mặt ngoài đều giòn vàng , thế này mới múc chén nước cho vào nồi, bắt đầu hầm.

Lại một mùi thơm toả ra bốn phía a.

Hắc Muội cầm cái bồn lớn đến đựng đầy một bồn, bốn phần thịt sáu phần khoai tây, cũng đủ một nhà năm miệng ăn.

Vẫn là quy củ, Hắc Muội múc ra một chén cho nương, sau đó lại xào mướp đắng.

Tứ Nha đi nhà chính kêu cha mẹ ăn cơm, Béo Nha chuẩn bị chén đũa.

Trước phòng bếp có một mảnh đất trống, lôi cái bàn nhỏ vào là được.

Khó được Tú Cô hôm nay tinh thần tốt cũng ăn cơm với cả nhà, Tứ Nha rất săn sóc vội vàng đặt cái gói mềm lót ở sau lưng ghế dựa cho nương.

Đợi cho đồ ăn chín, Hắc Muội bưng một cái bồn lớn thơm ngào ngạt thịt hầm khoai tây và mướp đắng đặt ở chính giữa bàn ăn, mọi người ngửi được hương vị nước miếng đều sắp chảy ra.

Béo Nha gắp một miếng thịt trước, Hắc Muội quét nhìn nàng chiếc đũa vội vàng vòng vo một cái, đặt vào trong chén nương, Hắc Muội mới hướng nàng cho một ánh mắt khen ngợi.

Tứ Nha cũng học theo Béo Nha gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén nương.

“Béo Nha Tứ Nha thực ngoan, các con nhanh ăn đi!”Tú Cô nói.

Cả nhà vây quanh bàn ăn người người thỏa mãn, sắp hai tháng không ăn thịt , bữa cơm này ăn đặc biệt ngon.

“Nhị tỷ, hôm nay khoai tây thật sự ngon quá!” Trong miệng Béo Nha vừa có khoai tây vừa có thịt , than thở nói chuyện.

Tứ Nha cũng là một miệng béo ngậy phụ họa gật đầu.

Hắc Muội ăn khoai tây nói, “Đó là đương nhiên, chỉ cần có thịt cho dù xào với rơm rạ cũng ăn ngon.”

Phùng Quý và Tú Cô nghe xong lập tức cười, trong ý cười mang theo chút áy náy, cảm thấy đối với bọn nhỏ thật sự rất tệ , tuy nói dân quê ngày khổ chút, nhưng tốt xấu trong một tháng vẫn có chút thịt , nhưng nhà bọn họ bởi vì thân thể Tú Cô nên cơm đều khó được ăn no.

Mấy người đang cười cười nói nói , bỗng nhiên có một người tiến vào trong sân, đúng là nhị thẩm Hắc Muội, Vương Kiều Nga.

Nữ nhân này tiến vào không tiếng động, nhìn cơm thịt trên bàn trong mắt lại ngoài ý muốn tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Đại tẩu, còn nói tẩu mang thai thân thể yếu, hiện tại ăn chén thịt lớn như vậy ai tin a!”

Tú Cô vừa nghe lời này đã có thể đoán được lát nữa về nhà bà khẳng định ở trước mặt mẹ chồng Phùng bà bà thêm mắm thêm muối , sắc mặt không khỏi biến đổi, vừa định nói gì đó, Vương Kiều Nga nóng ruột vội vàng nói, “Đại ca đại tẩu ta cũng không có chuyện gì, đi thăm vườn rau sẵng tiện ghé qua nhà hai người.”

Bà tự tiện mở cửa sân bên hông ra biến mất ở ngoài tường.

Bong dáng bà vừa biến mất Hắc Muội chạy nhanh bưng chậu lên, bên trong thịt hầm khoai tây còn thừa một phần tư.

Nàng không nói hai lời trực tiếp đem toàn bộ chia vào chén mọi người, lại đem chén cơm của Phùng Quý trực tiếp đổ vào trong bồn, mướp đắng cũng chia xong.

“Làm cái gì vậy?”Phùng Quý hỏi.

“Cha, nhanh ăn đi, ăn xong rồi làm việc, miễn cho mọi người ngươi cho ta ta cho ngươi , khi nào thì mới có thể ăn xong a!”

Phùng Quý vừa nghe nhắc tới làm việc không nói lời nào cúi đầu ăn xong.

Hắc Muội lại thúc giục Tú Cô trở về phòng trong, nói nàng muốn thu dọn chén đũa , vì thế Tú Cô ăn xong một chén cơm được Phùng Quý đưa vào buồng trong.

Béo Nha cùng Tứ Nha cố tình ôm chén cơm luyến tiếc đồ ăn trong chén, Hắc Muội thấy nói thẳng, “Các ngươi nếu hiện tại không ăn nhanh, lát nữa, Hương Thảo và Tiểu Phúc nhà nhị thẩm đến, gặp các ngươi làm sao bây giờ?”

“Nhị tỷ, bọn họ muốn tới sao?”Béo Nha vừa nghe tỷ đệ nhà nhị thúc phản xạ có điều kiện bảo vệ chén cơm.

“Lập tức sẽ đến đây, biết nhà chúng ta có thịt ăn còn không chạy bay đến sao!”

Hắc Muội đoán vừa rồi nhị thẩm vô tình thấy nhà nàng ăn thịt, lấy cớ nói đi vườn rau, nhưng khẳng định là chạy nhanh về nhà kêu con gái Hương Thảo và con trai Tiểu Phúc lại đây chiếm một chút tiện nghi.

Nếu các nàng không cho nhất định về nhà hướng bà nội Phùng bà bà cáo trạng, sau đó cha mẹ tuyệt đối lại bị một trận chửi bới .

Không có biện pháp, một đôi tôn nhi cháu gái là bảo bối trong lòng Phùng bà bà, đặc biệt Tiểu Phúc, đó là được bà ngậm trong miệng sợ tan , nâng trên tay sợ rớt .

Lần trước vì trong tay Béo Nha có một miếng bánh ngọt không cho hắn ăn, Phùng bà bà đã hung hăng mắng Tú Cô một trận, cái gì mà có nương sinh không có nương dạy đều nói ra được .

Cho nên hiện tại Hắc Muội nói như vậy, Béo Nha và Tứ Nha trong nháy mắt ngây người sau đó động đũa, đem đồ ăn và cơm đưa vào miệng, nhanh chóng nuốt vào.

Khi Hắc Muội sắp thu dọn xong chén đũa thì hai người cũng đã ăn xong.

Lúc này quả nhiên nhìn thấy Hương Thảo và Tiểu Phúc nhà nhị thẩm vội vã chạy đến.

/109