Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu

Chương 1.1: Đố kị phát điên

/1548


Chương 1.1: Đố kị phát điên

“Tương Quân, cậu……sao cậu cũng ở đây? Đây là nơi nào?”

Lâm Tố Tâm ra sức vặn vẹo, giãy giụa trên mặt đất, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sợi dây thừng trên cổ tay và mắt cá chân.

Người trói cô nhất định là một kẻ bắt cóc chuyên nghiệp. Sợi dây quấn quanh cổ cô, bắt chéo vài vòng trước ngực, quấn qua cánh tay và đùi, sau đó thắt nút ở cổ tay và mắt cá chân, không chỉ khiến cô không thể cử động, mà còn gần như ngạt thở.

Vết thương sau đầu cô vẫn không ngừng chảy máu, cơn đau dữ dội ập đến khiến cô choáng váng.

Nhậm Tương Quân đứng ở chỗ phía trước cô năm bước, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ xấu xí lúc quằn quại của cô, như thể đang nhìn một con súc vật bị mắc kẹt một cách nực cười.

Trên khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của cô ta được trang điểm vô cùng tinh tế, đôi mắt hình quả hạnh vừa to vừa sáng, sống mũi cao, chân mày cong lá liễu, nhưng trong đôi mắt của cô ta lại ẩn chứa sự lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.

“Tương Quân? Nhanh đến cởi trói giúp tôi.”

Nhậm Tương Quân cười lạnh: “Lâm Tố Tâm, cô quả nhiên là ngốc không chịu nổi, cô cho rằng tôi đến cứu cô sao?”

Động tác giãy giụa của Lâm Tố Tâm dừng lại một giây, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn phải thanh tú, ưu nhã, nhưng lúc này đã lấm lem bùn đất và mồ hôi lên, mở to hai mắt nhìn Nhậm Tương Quân nói: “Tương Quân? Cậu……”

“Đúng vậy, chính tôi đã cho người “mời” cô đến đây.” Nhậm Tương Quân mỉm cười nói: “Xem ra anh ta cũng không đối xử nhẹ nhàng với cô lắn, trông cô bị thương nặng như vậy, tôi cũng yên tâm rồi.”

Lâm Tố Tâm mở to mắt không dám tin, mất máu nghiêm trọng khiến tầm nhìn của cô có chút mơ hồ, giọng nói và ngoại hình của người trước mắt cô rất giống với Nhậm Tương Quân, nhưng ngữ khí lạnh lùng trong lời nói và khóe miệng mỉa mai khi cười lại như một người xa lạ, một con ác quỷ xa lạ……

“Tương Quân, cậu muốn làm gì?! Cậu mau thả tôi ra, buổi chiều tôi còn phải đáp máy bay đi Mỹ, cậu trói tôi ở đây, cô giáo và những người khác không tìm thấy tôi, chắc chắn sẽ báo cảnh sát!”

Nhậm Tương Quân nhếch khóe miệng, cười nói: “Cô không cần lo lắng, sẽ không có ai gọi cảnh sát đâu, cũng sẽ không có ai tới tìm cô. Nếu cô Từ hỏi, Hàn Duệ sẽ nói với cô ấy là cô phát hiện đã để quên cầm phổ ở trường nên mới đi tìm trước khi máy bay cất cánh.”

“Tôi đang ở trường?” Lâm Tố Tâm chịu đựng cơn chóng mặt, nhìn quang cảnh xung quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra căn phòng cô đang ở chính là phòng chứa đồ phía sau phòng piano của trường.

Nhậm Tương Quân nói: “Thế nào? Nhận ra rồi chứ? Đây chính là phòng piano mà cô thích nhất đó! Để cô chết ở đây, còn có nhiều đàn piano chôn cùng cô như vậy, có phải là tôi đối xử rất tốt với cô không?”

Lâm Tố Tâm nghe xong câu này, đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt tái nhợt: “Cậu……cậu muốn làm gì? Cậu muốn……cậu muốn……”

Nhậm Tương Quân ung dung ôm ngực đứng sang một bên, nhìn sắc mặt Lâm Tố Tâm từ xanh chuyển sang trắng, dần dần trở nên không còn chút máu như tờ giấy, khóe miệng cô ta lại càng cong hơn, “Không phải cô đã đoán được rồi sao? Tôi muốn giết người, tôi muốn cô vĩnh viễn ở đây, tôi muốn cô không còn cản đường tôi nữa, không bao giờ cướp mất hào quang của tôi!” Giọng nói của cô ta dần trở nên sắc bén, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

“Cậu……ý của cậu là gì?” Lâm Tố Tâm mở to mắt, “Tương Quân, tôi luôn coi cậu là bạn thân nhất của tôi mà? Chúng ta cùng nhau luyện đàn, cùng nhau tham gia thi đấu, cùng nhau ăn uống, dạo phố, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau mà!”


/1548