Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 8: Bạch mã hoàng tử

/731


- Chị, chị không cảm thấy lời nói của chị có chút cực đoan sao?

Phương Hạo Vân khẽ nở một nụ cười ngây ngô nơi khóe miệng nói:

- Chị có thành kiến với đàn ông.

- Những người đàn ông vây quanh chị, không phải vì dung mạo cũng vì tiền tài của chị, chị nói sai à?

Phương Tuyết Di khinh khỉnh nói.

- Bởi vì dung mạo và địa vị của chị hơn những người đàn ông kia rất nhiều, cho nên, bọn họ không dám thổ lộ tình cảm thật sự.

Phương Hạo Vân điềm nhiên phân tích:

- Bởi vì chị quá ưu tú, cho nên tình yêu của những người đó dành cho chị thiếu đi sự tin tưởng và cả tự tin nữa. Nếu em là chị, em sẽ cố gắng hòa đồng vào mọi người.

Lời nói của Phương Hạo Vân khiên Phương Tuyết Di giật mình, cô không thể tưởng tượng nổi thiếu niên kia lại có thể nói ra những lời hợp đạo lý và sâu sắc đến vậy.

Phân tích của hắn không sai, quả thực bản thân ưu tú như vậy, hơn nữa luôn mang một bộ mặt trịch thượng, lạnh lùng như băng giá, người đàn ông nào dám dễ dàng bộc bạch chân tình được.

- Chị, có phải thấy em nói đúng rồi không?

Phương Hạo Vân cười nói:

- Kỳ thực đàn ông không đáng ghét như chị nói đâu, đàn ông tốt trên thế gian này nhiều lắm, ví dụ như em đây này.

- Em... em mà cũng là đàn ông á?

Phương Tuyết Di khinh thường hừ lạnh nói:

- Chỉ là một thằng nhóc.

- 18 tuổi rồi, em đã trưởng thành rồi.

Trưởng thành rồi? Không biết tại sao, bỗng nhiên Phương Tuyết Di nhớ lại cái quần sịp lúc nãy, hình như nó lớn thật rồi. Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Di quay mặt ngượng ngùng.

Đúng lúc này, trên cầu thang vọng tới những tiếng bước chân, sau đó giọng của Phương Tử Lân cất lên sang sảng:

- Tuyết Di, bảo con lên gọi Hạo Vân xuống, tại sao mãi không thấy hai đứa xuống thế?

- Ba, chị giúp con dọn phòng. Bọn con chuẩn bị xuống đây.

Phương Hạo Vân đi tới, đứng ở cửa ra vào, nói vọng xuống Phương Tử Lân đứng dưới lầu.

Lúc này, Phương Tuyết Di cũng vội che giấu đi sự mắc cỡ của mình, sóng vai đứng ở cửa cùng Phương Hạo Vân:

- Ba, ba không cần lên đâu, bọn con xuống ngay đây.

Nhìn hai chị em trước kia vẫn luôn hiềm khích với nhau, giờ đây lại giúp đỡ nhau, Phương Tử Lân bỗng chốc nở nụ cười:

- Tốt, tốt lắm, Tuyết Di, , Hạo Vân theo ba đi xuống vườn hoa vận động một chút nào.

........

Hôm nay thứ bảy, Phương Hạo Vân không có thói quen ngủ nướng, sớm rồi khỏi giường, đầu tiên là hít thở sâu, rồi sau đó tập một bài quyền trong phòng. Tới tận tám giờ, Phương Hạo Vân nghe thấy có tiếng gõ cửa, mới thôi không luyện quyền nữa.

- Hạo Vân, hôm nay không bận gì chứ, đi dạo phố cùng chị nhé?

Người gõ cửa là Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân vừa mở cửa, cô đã vội vàng hỏi ngay.

Bận thì không bận, nhưng việc đưa con gái đi chơi, thì hình như hơi khó đây. Phương Hạo Vân đã có quá nhiều lần dẫn con gái đi dạo phố rồi, quả thực là tàn phá tính nhẫn nại của đàn ông.

- Đừng nghĩ nữa, chị biết em không bận gì hết, chuẩn bị chút đi, chị xuống dưới gara chờ em, hôm nay bất kể chuyện gì cũng phải đưa chị đi chơi phố đấy.

Phương Tuyết Di không đợi Phương Hạo Vân từ chối đã quay người chạy thẳng xuống dưới.

Phương Hạo Vân thoáng do dự phút chốc, dù sao cũng chẳng hại gì, chi bằng dẫn cô đi chơi phố vậy.

.........

- Hạo Vân, hôm nay chị dẫn em đi xem phim, có điều, chị phải nói rõ với em, hôm nay em đi xem phim cùng chị với tư cách là bạn trai của chị!

Đến khi xe vừa nổ máy, Phương Tuyết Di liền quay đầu nhìn sang, mắt chớp chớp mồm đớp đớp thủ thỉ với Phương Hạo Vân.

Bạn trai?

Phương Hạo Vân thiếu chút nữa té xỉu, chuyện gì vậy đây? Cho dù mê lực của mình có khủng khiếp đến ghê người, cũng không thể như vậy được, dù sao thì hai người vẫn đang là chị em về mặt danh nghĩa.

- Sớm biết vậy, hôm nay không nên mặc âu phục.

Phương Hạo Vân thầm lẩm bẩm một câu.

- Âu phục cũng đẹp mà, trông rất Xmen đấy.

Phương Tuyết Di ngó mắt trông sang cậu em ngồi kế bên, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, sau khi cậu em mặc đồ Tây vào trông đẹp trai ngời ngời luôn, nhất là đôi mắt kia, tràn đầy những linh khí và tinh anh, khiến cho cô vô cùng hài lòng.

- Không được, chúng ta là chị em. Chị à, em biết em đẹp trai tuấn tú, nhưng em vẫn còn là thanh niên, lại còn cả luân thường đạo lý nữa, em tuyệt đối không thể làm vậy được.

Tuy rằng hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống, tuy rằng Phương Tuyết Di rất hấp dẫn, thế nhưng hắn đã quyết định hòa nhập cùng gia đình này, cho nên, tuyệt đối không được gây ra chuyện tày đình đó.

- Cắt!

Phương Tuyết Di bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu em khiến cho tức cười, cười mắng yêu:

- Thằng nhóc này, em nói linh tinh gì vậy? Chị chỉ mượn em đóng giả làm bạn trai một lúc thôi, sao lại nói đến chuyện luân thường ở đây?

- Hả? Là giả vờ à?

Phương Hạo Vân thở phù như thể thoát nợ:

- Sao chị không nói sớm, làm em giật cà là mình.

- Ý em là gì, chả lẽ chị ngời ngời thế này mà không xứng với em sao?

Phương Tuyết Di hờn dỗi nói:

- Vả lại, em cũng đừng tưởng bở. Thẩm quan của chị hơi bị cao đấy, nếu muốn tìm bồ, thì cũng phải tìm anh nào to cao đen hôi, chứ oắt con như em thì chị không có hứng. Cho chị làm đứa con nít, thì may ra chị còn suy nghĩ lại được.

..........

Phương Hạo Vân đang định phản pháo, bỗng nhiên thấy lúc này xe đã đỗ bên con đường vào rạp chiếu phim Oscar rồi.

- Đến rồi, xuống xe đi.

Phương Tuyết Di dặn dò:

- Đợi lát nữa, khả năng sẽ có mấy con ruồi bọ bậu xậu, nhiệm vụ của em là làm bồ của chị, làm chúng hết hy vọng đi.

- Té ra là sáng sớm chị dẫn em ra ngoài chính là để làm lá chắn cho chị. Có điều dù sao cũng được đi dạo phố.

Chẳng phải chỉ là mấy con ruồi nhặng thôi ư? Chuyện vặt.

Vừa xuống xe, hai người đã nghe thấy giọng đàn ông:

- Tuyết Di!

Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng quay đầu lại nhìn, trông thấy một người mặc đồ Tây trắng toát, thân hình cao lớn, vẻ mặt điển trai, đôi mắt có chút quyến rũ, khẽ mỉm cười đi tới.

- Ruồi nhặng?

Phương Hạo Vân sinh lòng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Có điều nói đi cũng phải nói lại, con ruồi này bề ngoài thì không có vẻ là loại người không ra gì.

Người kia vẫn nhìn Phương Tuyết Di, ánh mắt chưa bỏ ra một chút nào, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười rạng rỡ, đi đến trước mặt Phương Tuyết Di, vô tư và thân mật gọi:

- Tuyết Di, em đến rồi à.

Trong mắt Phương Hạo Vân, những biểu hiện từ lúc nãy tới giờ của con ruồi này quả thực rất ok, cử chỉ của hắn hợp lý phóng khoáng, hào hoa phong nhã. Kết hợp với bộ đồ Tây trắng toát, đúng là một bạch mã hoàng tử điển hình. Con mắt của chị quả thật không giống người bình thường.

Phương Tuyết Di hơi nhìn người kia, khẽ uốn éo đầu, chẳng thèm nhìn lại hắn, hừ giọng nói:

- Vương Thế Phi, tôi hôm nay đến không phải vì hẹn với anh, tôi đi xem phim với bạn trai.

- Bạn trai?

Người được gọi là Vương Thế Phi kia bật cười hiền lành:

- Xem em nói kìa, anh chẳng phải là bạn trai của em sao? Anh đã đeo đuổi em suốt mấy tháng nay rồi mà.

Khóe miệng công tử họ Vương kia khẽ lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, ánh mắt dán lên trên người Phương Tuyết Di:

- Tuyết Di, anh biết em vẫn còn giận anh, việc lần trước, chẳng phải anh đã giải thích với em rồi sao? Anh với Mễ Lam chỉ là vui chơi qua đường, anh không yêu cô ấy, người anh yêu thật sự chính là em. Nếu như em đồng ý, anh lập tức sắp xếp đính hôn với em. Đợi khi chúng ta đính hôn rồi, công ty đầu tư nhà họ Vương của anh nhất định sẽ đẩy mạnh đầu tư vào tập đoàn Thịnh Hâm của em, đến lúc đó, tập đoàn Thịnh Hâm chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn nhiều...

Phương Hạo Vân thầm cười cợt, vị bạch mã hoàng tử này té ra cũng chẳng ra sao cả, ít ra thì hắn đã biến tình cảm với bà chị thành những con số lợi ích, chẳng trách bà chị lại phản cảm với hắn như vậy, thậm chí không tiếc việc tìm mình đến đây làm lá chắn.

- Vương Thế Phi, anh nói lung tung gì thế, anh rửa tai nghe cho kỹ đây, tôi có bạn trai rồi, nhưng không phải anh, từ hôm nay, tôi hy vọng anh không đến quấy nhiễu tôi nữa. Biết chưa?

Phương Tuyết Di trợn mắt lên, vẻ mặt chán chường, chỉ thẳng vào mặt Vương Thế Phi, căm giận mắng:

- Lượn đê, lập tức lượn đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa.

- Đây chính là bạn trai của tôi, Soái Soái.

Nói rồi, Phương Tuyết Di đẩy Phương Hạo Vân nãy giờ câm lặng ra trước, đắc ý nói:

- Nhìn thấy chưa, đây mới là hoàng tử trong mắt tôi, anh à, đừng có mà mơ hão hao mỡ nữa nhá.

Soái Soái?

Phương Hạo Vân nghe vậy, lập tức buồn bực, đổi tên cũng không cần thế chứ, nghe chuối vãi.

(Soái: đẹp giai)

Vương Thế Phi biết rõ Phương Tuyết Di có một thằng em mọt sách, nhưng chưa từng gặp mặt, cho nên không biết được anh bạn trai Soái Soái kia thực ra chỉ đang đóng kịch mà thôi.

Có lẽ là khinh thường, có lẽ là lòng dạ của Vương Thế Phi rất xảo quyệt, tóm lại, nghe Phương Tuyết Di nói vậy, hắn vẫn không hề tức giận, vẫn nở nụ cười tươi như trước.

- Tuyết Di, anh chàng Soái Soái này, chắc không phải là một anh chàng em dẫn tới từ câu lạc bộ nào đó chứ? Sao anh không nghe nói tới chuyện em yêu đương với ai gần đây nhỉ?

Vương Thế Phi nhìn thẳng vào mắt Tuyết Di, thản nhiên nói:

- Đừng hờn dỗi nữa, nói anh nghe, anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh, không giận anh nữa đây?

Phương Tuyết Di khinh miệt cười cười, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường:

- Vương Thế Phi, da mặt của anh dày thật, hôm nay tôi mới được biết đấy. Tôi nói lại lần cuối, tôi không chơi đùa gì với anh cả. Hơn nữa tình cảm của chúng tôi rất tốt, nói không chừng chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ đính hôn đấy. Anh mau bỏ cuộc đi.

Nói rồi, để tăng thêm tính thuyết phục, Phương Tuyết Di thậm chí còn ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, giống như con chim nhỏ nép sát vào người hắn.

Vương Thế Phi thấy vậy, tức nổ đom đóm mắt, có điều trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói nói:

- Tuyết Di, đừng tự lừa dối mình, em yêu anh mà, nếu như không phải em hiểu lầm chuyện anh với Mễ Lam lần trước, thì chắc em đã đồng ý đính hôn với anh rồi. Tuyết Di, cho dù em tin hay không, anh cũng phải nói với em rằng, anh yêu em. Hơn nữa, em cũng đừng quên, tới đây tập đoàn Thịnh Hâm của em có mấy dự án lớn, thiếu rất nhiều vốn huy động, nếu em đồng ý đính hôn với anh, những chuyện đó sẽ được giải quyết dễ dàng, em nghĩ kỹ đi.

Phương Hạo Vân nghe vậy, lại càng chê cười thêm. Thằng đầu đất này đúng là không biết mình là ai ở đời. Bà chị kia thích những người lãng mạn, chứ không phải những mối hôn nhân có tiền bạc xen vào.

Thằng ngu, mày hết hy vọng rồi. Phương Hạo Vân khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.

Thấy Vương Thế Phi nhắc tới khó khăn của công ty, sắc mặt Phương Tuyết Di lập tức trầm xuống, giận dữ nói:

- Vương Thế Phi, chuyện của công ty tôi làm sao anh biết được, trừ phi anh gài nội gián vào?

Vương Thế Phi cười nói:

- Tuyết Di, Vương Thế Phi này không bỉ ổi như em nghĩ đâu, chỉ là anh quan tâm đến em mà thôi. Hai ta đã lớn rồi, không nên hờn dỗi vu vơ làm gì cả. Tin anh đi, chúng ta là một đôi rất hợp nhau, là một đôi trời sinh đấy.

- Sao mặt anh dày thế nhỉ? Tôi đã nói rồi, tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy, đời này kiếp này, tôi chỉ lấy anh ấy thôi.

Phương Tuyết Di xúc động quá đỗi, thậm chí còn hôn thân mật lên trán của em trai nữa.

Phương Hạo Vân khẽ giật thót, nụ hôn đầu đời trên trán bị cướp đi như vậy, vậy mà hắn lại không có chút tâm lý chuẩn bị.

Lần đầu tiên thân thiết với con gái như vậy, tâm trạng của Phương Hạo Vân có chút xuyến xang, tim đập nhanh hơn, nhất là khi cặp môi của bà chị lại mềm mại đến thế. Thật là sướng đến chết đi được.

Hôm nay thật ra là lần đầu tiên Phương Hạo Vân thân mật cùng phụ nữ.

Trước đây, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như ở bên nhau, đều chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cũng chẳng tiến thêm một bước nào hết. Hôm nay bỗng đâu lại bị cướp đi nụ hôn trên trán đầu đời.

“Cũng may không phải là hôn vào môi...”

Phương Hạo Vân thầm vui mừng.

Trông thấy tình cảnh như vậy, Vương Thế Phi mắt long sòng sọc, sắc mặt cũng có chút méo xệch xuống, oán hận nhìn Phương Hạo Vân, rồi nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh lùng nói:

- Người anh em, ở câu lạc bộ nào đấy? Biết điều thì đừng diễn trò giúp Tuyết Di, muốn bao nhiêu tiền? Nói ra số đi.

Rất rõ ràng, Vương Thế Phi coi Phương Hạo Vân là mấy anh trai bao ở hộp đêm, được Phương Tuyết Di thuê để đóng kịch lần này.

Tại sao hắn lại nghĩ thế nhỉ?

Lý do rất đơn giản, thứ nhất , theo như tình báo của hắn, Phương Tuyết Di xưa nay chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, làm gì có chuyện tự nhiên mọc ra một người đàn ông. Thứ hai, người đàn ông tên là Soái Soái kia, nhìn tướng mạo giống hệt với mấy mấy con vịt giời ở hộp đêm cao cấp, đẹp trai, trẻ trung, có sức sống.

- Anh mới là trai bao ấy, cả nhà anh là cái hộp đêm.

Em trai mình bị người ta sỉ nhục là được mua từ hộp đêm về, Phương Tuyết Di lập tức nổi cơn giận dữ.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, thầm nghĩ, phản ứng của chị có hơi mãnh liệt, lăng mạ cả nhà người ta.

- Không đúng, hộp đêm? Lẽ nào là mấy cái nhà chứa?

Phương Hạo Vân mãi sau mới hiểu, có điều cũng coi là đã rõ ý tứ của Vương Thế Phi.

Ăn bám cái con mẹ mày ấy, lão tử đường đường là nam nhi bảy thước cao, vậy mà mày dám nói ông là đi ăn cơm chùa. Ông đây là sinh viên, ông đây là thế hệ tiếp nối quản lý đất nước đấy con ạ.

Phương Hạo Vân nổi giận rồi, phải nói là điên tiết lên mới đúng.

Mà lúc này đây, Vương Thế Phi như thể lại muốn được đằng chân lân đằng đầu, trước tiên là hắn nhục mạ bạn trai Phương Tuyết Di, rồi sau đó bỏ ngoài tai những câu chửi hằn học của Phương Tuyết Di, còn mặt trơ mày tráo kéo tay Phương Tuyết Di:

- Tuyết Di, phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong thôi, lần sau nếu còn tìm người mạo nhận làm bạn trai của em, hy vọng em tìm cho một tên ra dáng vào, có khí chất vào, cái lũ phục vụ ở câu lạc bộ thì nhìn cái là nhận ra ngay.

Phương Hạo Vân ủ rũ đến tột cùng rồi, hắn thật sự muốn tìm một cái gương nào để soi xem tướng mạo của mình thật sự có giống như những người phục vụ ở hộp đêm không?

- Tiểu tử, xem ra mày coi tao là không khí rồi, Tuyết Di là bạn gái tao, muốn cầm tay cô ấy, mày phải hỏi tao trước đã.

Phương Hạo Vân cuối cùng cũng đã ra tay, hắn đưa tay nắm chặt lấy tay của Vương Thế Phi, hơi vận chút sức, cười nói:

- Tiểu tử, Tuyết Di nói đúng đấy, mày mới là bọn ở hộp đêm ấy, xem mày chả có tí sức lực nào thế này, tứ chi không phát triển, mặt mày tái nhợt, chân tay thô thiển, chẳng hơn mấy thằng tàn tật là mấy hả, cái mặt thật dễ ghét...

Nói tới đây, Phương Hạo Vân gạt phăng tay của Vương Thế Phi ra.

Vương Thế Phi căm giận trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, hừ một tiếng nói:

- Tiểu tử, mày hơi láo đấy, mày chắc chưa được biết kết cục của những thằng dám cướp bạn gái tao ở thành phố Hoa Hải nhỉ?

Theo như thống kê chưa đầy đủ, trong quá khứ, đám thuộc hạ của Vương Thế Phi đã ra tay tàn nhẫn, đánh tới tàn phế với ít nhất là trên mười người dám theo đuổi Phương Tuyết Di.

Vừa dứt lời, vài tên côn đồ đô con đã chạy từ đằng xa tới, mục tiêu rõ ràng là Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân ánh mắt âm u, đưa mắt tỉ mỉ quan sát, trong đám người kia, ngoại trừ gã mặc áo jacket tuổi tầm trung niên kia, những đứa còn lại đều là bọn nhãi nhép.

- Vương Thế Phi, anh định làm gì?

Phương Tuyết Di cảm giác bất an, vội vàng quát giận một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Thế Phi, nói:

- Vương Thế Phi, giữa nơi đông người thế này mà anh cũng dám làm bậy sao?

Phương Tuyết Di thật sự cuống cuồng rồi, nếu như em bị đánh, thì số mình thê thảm rồi, quay về chẳng biết phải ăn nói ra sao với ba mẹ cả.

- Tuyết Di, xem em cuống lên kìa, anh là người đọc sách, có văn hóa, anh không lỗ mãng, anh chỉ muốn để đám thủ hạ của anh mời người anh em này tới quán trà phía đối diện kia uống nước, không ảnh hưởng tới việc chúng ta xem phim. Yên tâm, sẽ không sao đâu.

Vương Thế Phi vẫy vẫy tay, một tên bảo tiêu lập tức tiếp cận Phương Hạo Vân, chuẩn bị cưỡng chế kéo hắn đi.

- Bịch!

Một tiếng động vang lên, tên bảo tiêu kia bị Phương Hạo Vân đánh hạ nằm gục trên mặt đất, rên rỉ vài tiếng, lúc này không còn sức để mà đứng lên nữa rồi.

- Hạo... Soái Soái giỏi quá!

Phương Tuyết Di kích động quá mức, suýt chút nữa thôi đã hô to tên cậu em trai lên rồi.

- Công tử, để tôi, thằng tiểu tử này có chút võ nghệ.

Tên bảo tiêu trung niên từ nãy giờ lẳng lặng đứng nhìn Phương Hạo Vân đứng cạnh Vương Thế Phi thấp giọng nói nhỏ:

- Công tử, tên tiểu tử này có lẽ là một kẻ luyện võ công không tầm thường, Tiểu Vũ e là đã bị phế mất rồi.

Vương Thế Phi đột nhiên cả kinh, có chút không dám tin, những vệ sĩ này đều là những người có võ nghệ, ai nấy đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, làm sao mà còn chưa kịp động thủ, đã bị thằng thư sinh kia đánh cho tàn phế rồi.

- Công tử, để tôi đi thử tài của hắn.

Vệ sĩ trung niên chậm rãi đi tới, nhìn sâu vào mắt Phương Hạo Vân, bỗng tiến lên một bước, ôm tay nói:

- Tại hạ là vệ sĩ của Vương công tử Hằng Thúc, tiên sinh Soái Soái, xin mời.

Phương Hạo Vân khẽ đưa mắt nhìn đối phương, thản nhiên nói:

- Hằng Thúc phải không? Xem thân thủ của ông không tồi, đáng tiếc, lại đi làm một con chó.

- Cậu thanh niên, cậu ngông cuồng quá đấy.

Hằng Thúc khẽ cười lãnh đạm, tiến thêm một bước, nhất thời ra quyền nhanh như chớp, lao tới Phương Hạo Vân.

Vương Thế Phi nhìn thấy vậy thì lên tinh thần, mở miệng nói:

- Hằng Thúc, hay lắm, dạy cho thằng nhóc đó một bài học đi.

- Các người muốn làm gì. Các người có còn biết pháp luật là gì nữa không?

Phương Tuyết Di lo lắng cho em của mình bị thương, chạy ra đứng ngăn cho em.

Phương Hạo Vân một tay đẩy chị sang bên, tự tin mỉm cười:

- Đừng lo, chị quên rồi à, em đã từng luyện võ thuật, đánh mấy con chó thì có tính vào đâu.

Phương Tuyết Di hơi sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, từ hồi nhỏ Hạo Vân cơ thể ốm yếu, hình như có học qua một vị đại võ sư nào đó mấy ngày, nhưng sau đó chẳng phải nó không học tiếp nữa ư?

“Tiểu tử này, thì ra nó giấu mọi người bao lâu nay.”

Phương Tuyết Di cũng không buồn nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu em học võ tăng cường sức khỏe suốt mấy năm nay, có điều nó luôn giấu mọi người.

Hằng Thúc chưa đánh xong một chiêu, chiêu khác đã tới, chiêu nào chiêu nấy sắc như dao cạo, giống như hùng ưng giương cánh, vật lộn trời xanh, uy thế kinh người.

Phương Hạo Vân không hề có chút sợ hãi, chỉ là thờ ơ nhìn đối phương khoa chân múa tay, phải một bước, trái một bước, tránh né rất linh hoạt, dường như là những cước rất bình thường, nhưng lại có thể né tránh những đòn thế hiểm ác của đối phương vào thời khắc quyết định.

Phương Tuyết Di tuy không hiểu võ đạo, nhưng nhìn như vậy thì cũng tá hỏa, tâm sự đều đổ dồn con mắt về phía trước.

Vẻ mặt của Hằng Thúc bắt đầu trầm trọng, người thanh niên trước mặt hình như còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng nhiều, đánh suốt một hồi, vậy mà hắn không hề đánh trả một đòn, đã thế đánh nhau mà cứ như dạo chơi vậy.

- Nếu cậu mà còn không đánh trả, ta sẽ không khách sáo nữa đâu đấy.

Hằng Thúc hét lớn một tiếng, một hơi tung ra hơn mười chiêu, khiến cho hắn đỏ mặt tía tai, tuy nhiên vẫn y như cũ, chẳng có chiêu nào dính tới một mảnh vạt áo của Phương Hạo Vân cả.

Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân bỗng nhiên bắt được cơ hội, giơ tay ra chộp lấy hai tay của Hằng Thúc, theo đó là một tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ trong nháy mắt, cổ tay của Hằng Thúc đã bị chệch khớp.

- Công tử, chúng ta đi thôi!

Hằng Thúc biết người thanh niên này đã nương tay, chỉ làm hắn bị chệch khớp, nếu gặp phải kẻ nào độc ác, hai tay của hắn e là sẽ bị phế luôn. Hảo hán không chịu thiệt thòi, hắn cảm thấy tốt nhất là nên bảo vệ công tử rời khỏi đây đã.


/731