Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 6 - Rời Đi

/133


Sau khi trở về phòng, thuận tay giữ cửa khóa trái, ánh mắt rời về tủ bảo hiểm cao cỡ nửa người ở góc tường phía bên trái, nhập vào mật mã luôn nhớ kỹ, “bá” một tiếng cửa tủ mở ra, đồng tử Bạch Cảnh co rút lại như mắt mèo, điều thứ nhất hắn nghĩ là không có khả năng!.

Tủ bảo hiểm trống rỗng, trừ bỏ một thanh loan đao ra không còn gì khác.

Di vật mẹ để lại đâu ?

Sác mặt Bạch Cảnh xanh mét, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, giận không kiềm được, lửa giận không cách nào hình dung bốc lên tại ngực, không, không đúng !

Chỉ là ngay sau đó hắn tỉnh táo lại, mật mã tủ bảo hiểm ngoại trừ hắn ra không ai biết, không có khả năng bị người lấy đi, mà hắn còn nhớ rất rõ ràng, lúc mạt thế bùng nổ đời trước, đồ vật trong tủ bảo hiểm vẫn không tổn hao gì.

Cái chuôi loan đao này…

Bạch Cảnh chậm rãi vươn tay,cầm bả đao trong tay nhẹ nhàng chà xát, chuôi đao hoàn mỹ cùng vỏ đao, lắng đọng một loại phong cách cổ xưa cùng với khí tức tang thương, băng lãnh lại thần thánh, rút ra khỏi vỏ, thân đao lóe hàn quang, bày ra nội liễm quang hoa trên người nó, độ cong lưỡi dao u nhã, mỏng dần từ trên xuống dưới, hắn nhớ rõ không sai, cái chuôi loan đao này hắn từng bối rối đánh rơi trong lúc đối kháng tang thi, nói cách khác, chuôi loan đao này trong đám di vật của mẹ là thứ duy nhất hắn không cất vào không gian, theo không gian biến dị mà đồ vật biến mất…

Trong lòng không phải không có thất vọng, mất mát, chua xót, tiếc nuối, chính là đủ loại cảm giác như vậy cũng không bằng khiếp sợ trong lòng Bạch Cảnh lúc này, cảm giác hắn trọng sinh chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, không phải nằm mơ, cũng không phải không gian song song, mà là chân chân chính chính quay ngược thời gian, bởi vì không gian giống nhau cho nên mọi đồ vật mới biến mất không trở về.

Nước mắt trong suốt rơi xuống, Bạch Cảnh vừa khóc vừa cười, hắn cho là mình sẽ không lại khóc, thật tốt, hết thảy đều chưa có phát sinh, đều còn kịp thay đổi, chỉ là di vật của mẹ, Bạch Cảnh ảm đạm, khổ sở gục đầu xuống, gắt gao ôm bả đao trong tay, đây là đồ vật duy nhất để hắn tưởng niệm.

Mẹ từng là hoa khôi D đại, chỉ tiếc gặp gỡ ba ba là sai lầm cả đời, nàng để di vật lại cho mình, tất cả đều là đồ cổ ông ngoại sưu tầm hơn nửa đời người, hiện tại cứ như vậy không còn…

Bạch Cảnh cúi đầu cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút tham lam, kỳ thật những thứ kia từ lúc đời trước đã không có, không phải sao?

Thu thập xong tâm tình, Bạch Cảnh để bảo đao vào trong không ít nhất hắn còn có bảo đao làm kỷ niệm!

Buổi tối, vốn tưởng sẽ không ngủ được, không nghĩ tới ngủ thật ngon a, hắn đã bao lâu rồi không ngủ ngon như vậy, sâu như vậy, mạt thế bùng nổ mãi cho đến năm năm thời gian lúc hắn chết đi cũng chưa từng có giấc ngủ an ổn như vậy, thật muốn bám giường a!

Chỉ là…..

Nhớ tới dưới lầu có người luôn nhìn chằm chằm, tiếu lý tàng đao giả vờ thân thiết, hắn một khắc cũng không muốn ngốc nhiều tại đây.

Nhanh chóng rửa mặt, chải đầu xong, xuống lầu đã thấy Vương Học Binh cùng Tào Lỗi chờ ở dưới, Trần mụ không ngừng dặn dò, thường thường còn trách cứ một hai câu.

Vương Học Binh cung kính cúi đầu, Tào Lỗi cà phất cà phơ ngồi bắt chéo chân, bên môi treo nụ cười xấu xa, một đôi mắt đen đánh giá xung quanh, cũng không biết Trần mụ nói hắn có nghe vào hay không, thấy Bạch Cảnh xuống lầu, đôi mắt sáng ngời, đứng lên, ***g ngực thẳng táp, thật giống như đang làm quân lễ: “Thiếu gia–”

Vương Học Binh vừa nghe được thanh âm này, ánh mắt cầu cứu liền quét lại đây.

Trần mụ trong lòng giận dữ, đối với hai bảo tiêu này nàng thật sự rất không hài lòng, ngày thường không ra hình dạng không nói còn không nghe quản giáo, còn không đối với nàng nói này nọ (muốn nghe nịnh nọt a), Tào Lỗi lại hỏi: “Thiếu gia đây là muốn đi thế nào, muốn ta đi đặt vé máy bay hay không?”

Vương Học Binh cúi đầu xuống, ngày hôm qua chỉ nhớ rõ đi du lịch, lại quên vấn đề quan trọng nhất.

Trần mụ không nói, Bạch Cảnh nhìn nàng một cái, nàng không phải ngày thường tự xưng quan tâm mình sao? Sự tình rõ ràng như vậy cũng chưa nghĩ đến, hắn kiếp trước tột cùng có bao nhiêu ngốc mới đem nàng trở thành thân nhân, từ bảy tuổi sau khi mẹ qua đời, nàng vẫn luôn bồi tại bên mình, người a…

Bạch Cảnh thản nhiên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Học Binh, Tào Lỗi trực tiếp bỏ qua không nhìn: “Tự đi du lịch, lái phòng xe đi.” Xe kia vốn là mua làm cho Chu Đình vui, đáng tiếc chỉ dùng một lần, lúc này vừa dịp có tác dụng.

Vương Học Binh miệng há thành chữ o, thiếu gia trước khia đi du lịch, không phải phong cảnh thánh địa thì chính là ra nước ngoài ngắm cảnh, mỗi lần đi phải đoan đội lớn, thoải mái, thảnh thơi, thích ý, hắn chính là hâm mộ việc này đã lâu, mệt hắn còn tranh thủ giúp Tào Lỗi một phần, tự giá di lịch, Vương Học Binh trong lòng lạnh ngắt, hiện nay ba người bọn họ , thiếu gia muốn đến nơi nào thì chỉ khổ hai lái xe bọn hắn…

Tuy rằng hắn thực thích xe, nhưng tự giá du lịch này, một lần chính là đi nhiều ngày, một người liền chịu không nổi a, nào còn tâm tình mà ngắm cảnh,Vương Học Binh cảm thấy chính mình bị lừa.

Tào Lỗi hé miệng, sso với lúc thiếu gia nói tự giá di lịch, hắn càng để ý thái độ thiếu gia, thiếu gia đối với ánh mắt mong đợi của Vương Học Binh khác đối với mình, chính mình không đắc tội hắn đi, cảm giác quái quái, trăm điều khong thể lí giải…

Trần mụ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói phản đối, dặn dò: ” vậy thiếu gia đi chơi vui vẻ, ăn cơm xong rồi xuất phát thôi, trên đường chú ý an toàn, nhớ thường xuyên gọi điện về, tháng chín khai giảng, ngươi không thể về trễ, vào đại học toàn là người đã lớn, Đình Đình ngươi cũng đừng quá để ý, ta sẽ giúp ngươi nói với nàng, tiểu Cảnh nhà chúng ta chính là có thể đảm đương trọng trách của nam nhân”.

Bạch Cảnh không biết nên khóc hay nên cười, lời này nếu đời trước nghe được khẳng định sẽ thẹn thùng, không được tự nhiên, Trần mụ xác thực hiểu rõ mình. hắn từ nhỏ không có cha mẹ, thích nhất loại thân thiết thản nhiên này, chỉ là giả chính là giả, Trần mụ biết hắn tự giá du lịch không đi xa, cho nên mới yên tâm dặn dò đi.

“Về sau đừng nói về nữ nhân kia nữa, thật nghĩ chính mình là trò chơi, chúng ta đi.” Bạch Cảnh nói xong, liền để cho Tào Lỗi đi lái xe, hành lí ném cho Vương Học Binh, một túi du lịch nhỏ trừ bỏ đồ dùng hằng ngày chính là mấy quyển sách.

Trần mụ nhìn theo hắn ra khỏi cửa lớn, Vương Học Binh vừa lên phòng xe, trong lòng hứng thứ, xe này tốt nha, toàn xe đã cải trang qua, không gian phía sau tuy rằng không lớn chỉ có 30 thước vuông, nhưng bên trong cái gì cần có đều có, xa hoa như một phòng nhỏ, hơn nữa trên xe còn lắp chống chấn động, ngồi ở bên trong một chút cũng không run rẩy giống ngồi xe lửa, sách! Kẻ có tiền chính là tốt, lái xe không tốt chút nào.

“Hiện tại đi đâu?” Thanh âm lười biếng của Tào Lỗi truyền đến.

Bạch Cảnh trong lòng thập phần không rõ, người này một bộ đức hạnh du thủ du thực như thế nào có thể đảm đương bảo tiêu, hắn nữa lại là người chuyên môn ba ba đưa tới nói là có người đề cử là một tay rất được.

nghĩ hông rõ hắn cũng không nghĩ nữa dù sao cũng không quan hệ tới hắn, mở bản đồ xem xét lộ tuyến: “Đi ăn cơm trước, đị điểm ngươi tự chọn, sau đó đi huyện Thanh Tuyền”.

“Tiên Chích Hiên thế nào?” Tào Lỗi suuy nghĩ về sở thích của thiếu gia, đối với quyết định của Bạch Cảnh từ chối cho ý kiến, biết Bạch Cảnh không muốn thấy mình, hắn chỉ cần ngoan ngoãn lái xe đến nơi là được.

“Tùy tiện!” Bạch Cảnh nói xong lười biếng tựa vào sô pha, cầm quyển tiểu thuyết huyền huyễn lên xem.

Vương Học Binh mở to hai mắt nhìn, trong lòng bị nghẹn một chút, huyện Thanh Tuyền không phải là cái thành trấn thứ nhất không xa D thị sao, đi chỗ địa phương đó làm gì.

Bất quá mặc kệ hắn nghĩ như thế nào cũng sẽ không có người trả lời hắn, tâm tư Bạch Cảnh đã sớm chìm vào trong sách, nói thật, cái này là nói bừa loạn tạo một câu chuyện, hắn nhìn còn không tin, chỉ là đối với những ma pháp tưởng tượng đó không thể không bội phục. hiện tại không gian của hắn tuy có thể dùng, nhưng người vẫn là không vào được, chỉ có thẻ may mắn thao túng bằng tinh thần lực, bằng không số đất rộng lớn như vậy, xem được không dùng được sẽ có cảm giác nghẹn khuất.

Hơn nữa hắn cũng muốn từ trong tiểu thuyết tìm linh cảm, nói không chừng có thể nhân phẩm bung nổ, dù sao có hai người kia, hắn muốn xem sách thuốc cũng không tiện, chỉ có thể buổi tối ở trong phòng xem, từ nơi này đi Hoàng Sơn còn một đoạn đường dài, vừa thu thập vật tư vừa đi, đợi đến Hoàng Sơn, hắn hẳn là có thể đem huyệt vị con người và kinh mạch vận hành tất cả đều nhớ kỹ.

Đến Tiên Chích Hiên, Tào Lỗi dẫn đầu xuống mở cửa xe, bộ dáng hết trách nhiệm mà làm một tư thế mời.

Bạch Cảnh một chút cũng không có không quen, chậm rãi xuống xe, cử chỉ tao nhã bước ra nửa bước, quần áo được cắt may khéo léo mặc trên người hắn càng phô bày rõ một thân thon dài cao ngất, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lộ ra góc canh rõ ràng lãnh tuấn, bộ dáng cao ngạo không để ai vào mắt, không một chút không thể hiện hắn cao quý bất phàm.

Ngay cả Vương Học Binh khi nhìn đến không thể không tán thưởng một tiếng, quý công tử chính là quý công tử, cái loại khí chất tao nhã kia, bọn họ là thô nhân có học cả đời cũng không được.

Mới vừa đi tới đại sảnh lầu một, Bạch Cảnh liền trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý. Người nhận thức hắn đều sôi nổi đón tiếp cười một tiếng: “Cảnh thiếu”.

Bạch Cảnh nhíu nhíu may, trực tiếp đi hướng lầu trên thuê một phòng, có chút khong hiểu tại sao đời trước hắn lại thích được người ta vây ủng (vây quanh + ủng hộ ), lúc nào cũng phải làm cho mình hơn người, không biết hai chữ điệu thấp viết như thế nào, kiêu ngạo giống như hắn ở trên cao.

Bạch Cảnh cười tự giễu, kỳ thật là tự ti quấy phá đi, ba ba hắn tuy rằng rất giỏi, nhưng nói trắng ra, hắn vẵn chỉ là một đứa con riêng.

“Cảnh thiếu, đã lâu không gặp.” Một người tướng mạo văn nhã, đeo kính gọng vàng hướng bọn họ đi tới.

Bạch Cảnh nhìn hắn gật gật đầu.

Người nọ cũng không để ý Bạch Cảnh lãnh đạm, tao nhã mỉm cười: “Cảnh thiêu người lần trước đưa tới, hiện tại đã đi rồi, trước khi đi còn muốn phương thức liên lạc, chính là không được Cảnh thiếu cho phép ta cũng không dám cho, Cảnh thiếu là tới ăn cơm sao, có thể cùng ăn không?”

Bạch Cảnh nghi hoặc, người nào?

Tào Lỗi thấy thế liền nhắc nhở: ” Là nam nhân hôm thứ bảy, phố Hồng Lệ.”

Phố Hồng Lệ? Nam nhân nào? Bạch Cảnh suy tư trong chốc lát, vẫn là nghĩ không ra, đối với bọn họ mà nói có lẽ là mấy hôm trước, nhưng với hắn mà nói đã là năm năm trước, hắn ở trên giường mới tỉnh dậy từ cuối tuần trước, chuyện xảy ra lâu như vậy, ai có thể nhớ rõ ràng a.

“Xem ra là Cảnh thiếu đã quên, hoàn hảo là ta không tự quyết định, còn tưởng Cảnh thiếu quen biết người nọ đâu.” Hạ Dũng cười nhẹ, không có vì thế mà xấu hổ, ngược lại còn tìm bậc thang cho mình đi xuống.

/133