Ngô Gia Kiều Thê

Chương 9 - Lương Thần

/210


Lúc trước vì bị đau bụng, bây giờ thân thể đã thoải hơn một chút, bây giờ Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy đói bụng, cau cau mi tâm, hấp háy đôi môi mềm mại nói: “Nương…”

“Xán Xán.” Chu thị nghe được âm thanh của nữ nhi, tâm tình lập tức trở nên khẩn trương, nhìn nữ nhi chậm rãi mở mắt, vội hỏi, “Xán Xán ngoan, nói cho mẫu thân biết, còn chỗ nào không thoải mái?”

Khương Lệnh Uyển dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mẫu thân, lại liếc nhìn Khương Bách Nghiêu một chút, đôi mắt long lanh nước, âm thanh suy yếu: “Xán Xán đói bụng.”

Thì ra là đói bụng.

Chu thị nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, liền ôm nữ nhi lên, hôn một cái vào mặt nàng, rồi sai nha hoàn đem cháo đậu đỏ hạt sen đã sớm chuẩn bị kĩ vào phòng, để Khương Bách Nghiêu đút từng miếng cho nữ nhi ăn. Chu thị biết nữ nhi thích ăn đồ ngọt, bây giờ làm ầm ĩ một buổi trưa, e là bây giờ cũng không nếm được vị gì, nên đã cố ý dặn dò nhà bếp bỏ nhiều đường hơn một chút, nếm một miếng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Khương Lệnh Uyển mặc một thân tẩm y hồng nhạt dựa vào lòng mẫu thân mình, giương miệng nhỏ để cho Khương Bách Nghiêu đút từng thìa cháo, trước tiên thổi cho bớt nóng, sau đó đưa đến môi nàng, cái miệng nhỏ ăn đến vui vẻ.

Cháo đậu đỏ hạt sen ngọt mềm thơm nức tràn qua đầu lưỡi, trong nháy mắt liền lấp đầy khoang miệng, phảng phất không chỗ nào không thấy vị ngọt. Nàng hơi liếm môi, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý đến như vậy, mọi việc đều tùy hứng mà làm, bây giờ nhớ lại, ngoài việc ngọt miệng dỗ cha mẹ vui vẻ, nàng chưa từng làm được việc gì cho họ. Kiếp trước, ca ca cưới Chu Lâm Lang làm vợ, lúc đầu còn đỡ một chút, sau đó mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xảy ra tranh chấp, năm lần bảy lượt khiến nương tức giận. Thế nhưng hồi đó nàng đã gả cho Lục Tông, dù sao cũng là Vinh Vương phủ Thế tử phu nhân, thường xuyên về nhà mẹ đẻ có chút kỳ cục, mà mỗi lần tán gẫu cùng mẫu thân, nương đều không nói với nàng những tâm sự này, chỉ dặn nàng thu liễm tính tình, làm thê tử tốt của Lục Tông, quan trọng nhất là mau chóng mang thai.

Lúc đầu nàng cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy ở Vinh Vương phủ không cần câu nệ, so với tưởng tượng của nàng còn tự tại hơn nhiều. Còn sinh con…

Nàng mỗi khi nhìn thấy những phụ nhân kia mang thai, cái bụng tròn vo như quả dưa hấu lớn, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ dịu dàng. Nghe nói qua nhiều tháng, đôi chân cũng sẽ xưng vù. Nàng xưa nay thích chưng diện, tất nhiên nhìn mà phát khiếp, Lục Tông lại nhớ rằng nàng còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa định, cũng không vội muốn có hài tử.

Lại không biết rằng sau này, nàng muốn sinh cũng không sinh được…

Chu thị nói:” Ăn xong thì cố ngủ một giấc, mai nương lại sai người làm đồ ăn ngon cho con. Có điều mấy ngày nay không được ham ăn đồ lạnh, Xán Xán nhớ kỹ chưa?”

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.

Hiện nay nàng chú ý nhất chính là thân thể mình. Nàng không tin, nàng từ nhỏ liền dưỡng thân thể khỏe mạnh, không ham ăn không bị lạnh, ngày sau còn có thể không sinh được hài tử?

.

Chuyện Khương Lệnh Huệ cùng Tô Lương Thần đùa cợt Khương Lệnh Uyển này bị Từ thị nói cho lão thái thái trước.

Mà Khương Lệnh Uyển biết được Từ thị đem mọi việc đẩy lên đầu Tô Lương Thần, không khỏi có chút buồn cười.

Vị Nhị thẩm này của nàng trong lòng nghĩ gì, nàng làm sao có thể không biết?

Nhị thúc lúc nào cũng nhún nhường, nhưng vị Nhị thẩm Từ thị lại ước gì nữ nhi mình hung hăng ngang ngược chút, không để cho người khác bắt nạt, chỉ cho phép bắt nạt người khác.

Tô Lương Thần này, nghĩ đến cũng là đáng đời.

Lão thái thái bên này tất nhiên là đau lòng Khương Lệnh Uyển. Trong lòng nàng lại rõ như gương, tất nhiên biết chuyện không phải chủ ý của một mình ngoại tôn nữ Lương Thần. Hôm nay Từ thị đem hết thảy trách nhiệm đẩy lên người Tô Lương Thần, lão thái thái càng khó chịu, nàng là người lớn lại nhúng tay vào chuyện giữa tiểu hài tử với nhau, còn bao che cho nữ nhi. Nhưng nghe Tô Lương Thần nghiêm túc nhận sai, lão thái thái cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ nói Tô Lương Thần qua xem Khương Lệnh Uyển một cái, tiện đường nhận sai.

Nói cho cùng, lão thái thái đối với ngoại tôn nữ Tô Lương Thần này ấn tượng vẫn rất tốt. Bây giờ nữ nhi mất rồi, để lại duy nhất một nữ nhi, nàng tất nhiên phải chăm sóc kỹ lưỡng. Mà nếu muốn tính toán kĩ thì trong lòng lão thái thái vẫn là nghiêng về phía Khương Lệnh Uyển nhiều hơn một chút.

Hai ngày liền Chu thị không cho Khương Lệnh Uyển ra ngoài, chỉ bắt nàng ở trong phòng nghỉ ngơi. Lúc Tô Lương Thần đến tìm Khương Lệnh Uyển, cũng bị Chu thị khéo léo từ chối.

Ngày thứ ba Khương Lệnh Uyển đi đến viện của lão thái thái thỉnh an, lão thái thái ôm tôn nữ bảo bối đánh giá từ trên xuống dưới một lúc, lúc này mới nắn nắn khuôn mặt nhỏ của nàng, đối mặt với đôi mắt to long lanh nước, nhíu mày nói: “Làm sao lại nhìn gầy đi một chút?”

Lão thái thái dù sao cũng đã có tuổi, hốc mắt hơi lún xuống, nhưng ánh mắt lại cực kỳ từ ái. Hôm nay trên đầu mang mi lặc* màu đen vẽ hoa văn phú quý, đeo khuyên tai vàng khảm ngọc lục bảo, tay ôm tôn nữ đeo một cái vòng tay phỉ thúy, đầy quý khí, vui vẻ, thân thiết lại hiền lành.

*mi lặc: hình minh họa ở cuối chương, một món trang sức trên đầu của phụ nữ ngày xưa, ban đầu dùng để che lông mày, ủ ấm tai, về sau tính trang trí tăng dần nên chỉ đeo cho đẹp ))

Khương Lệnh Uyển ngước đầu nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, bĩu bĩu môi nói: “Lão tổ tông nói không đúng. Ngài sờ thử, Xán Xán toàn thân đều là thịt, thành một tiểu bàn tử*, có nơi nào gầy nha?” Nàng nghỉ ngơi ba ngày, trên người tất nhiên vẫn là cục thịt tròn vo, giống như cái bánh bao, cùng với từ “gầy” nửa điểm đều không có quan hệ.

*tiểu bàn tử: đứa trẻ mập mạp

Nghe thanh âm non nớt của tôn nữ, lão thái thái cười đến vui vẻ, liền nói: “Mập chút mới tốt, mập chút mới có phúc khí.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong chỉ cười cười, tiếp tục cùng lão thái thái trò chuyện. Nàng là một đứa trẻ dẻo miệng, lão thái thái lại thích tôn nữ này, nhất thời trong phòng đều là tiếng cười vui vẻ của hai người.

Từ thị ngồi bên trái lão thái thái hôm nay mặc một váy mềm bộ đồ màu xanh thẫm thêu hình hoa sen bằng chỉ vàng, chải lên uy đọa kế, khuyên tai minh châu trên vành tai lắc qua lắc lại rất chói mắt, chỉ là nhìn sắc mặt không được tốt, hiển nhiên là không thích lão thái thái nặng bên này nhẹ bên kia.

Mà lúc này, Tô Lương Thần đi tới.

Khương Lệnh Uyển nghe thấy nàng gọi mình “Uyển biểu muội”, liền quay đầu lại nhìn nàng. Thấy Tô Lương Thần mặc một bộ váy mềm hơi cũ, trên người chỉ có phụ tùng đơn giản, lại không thể so sánh cùng Khương Lệnh Uyển. Hai người đứng chung một chỗ, tuy là hai nữ oa tuổi tác xấp xỉ, nhưng thân phận này liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Kỳ thực lão thái thái vẫn thương ngoại tôn nữ này, tất nhiên mua cho nàng không thiếu váy châu hoa đẹp đẽ, chỉ là Tô Lương Thần không quá chú trọng trang phục, chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được rồi. Nhưng dáng vẻ ấy, rơi vào mắt người ngoài, không hiểu chuyện, lại nói Vệ Quốc Công phủ bạc đãi một tiểu cô nương.

Khương Lệnh Uyển không thích Tô Lương Thần, có điều bây giờ lão thái thái ở đây, Chu thị Từ thị cũng ở, còn có hai tiểu thư khác của Vệ Quốc Công phủ, nhiều người như vậy, nàng tất nhiên sẽ không so đo với vị biểu tỷ này, hướng về phía Tô Lương Thần cười cười.

Tô Lương Thần năm nay năm tuổi, dáng dấp thanh tú đáng yêu, so với Khương Lệnh Uyển thì hơi gầy một chút, còn nhỏ tuổi đã hào phóng tự nhiên, nghe nói còn là một kỳ tài nhận mặt chữ. Chỉ là thông tuệ thì làm sao? Thân phận vẫn là kẻ không được ưa thích.

Có điều ——

Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại.

Kiếp trước Tô Lương Thần tuy rằng thông tuệ, nhưng cũng không phải quá xuất sắc, càng miễn bàn tới việc còn nhỏ tuổi đã có dáng vẻ cử chỉ như vậy.

Khuôn mặt Tô Lương Thần luôn tươi cười, nhìn khá là vô hại, thân thiện, quay về phía Khương Lệnh Uyển nói: “Uyển biểu muội, mấy ngày nay ta vẫn muốn xin lỗi ngươi…” Giọng nói nàng chân thành, đôi mắt to nhìn Khương Lệnh Uyển, nói, “Lần trước chuyện cùng Huệ biểu muội, vốn là chỉ muốn vui đùa một chút, không nghĩ đến dọa Uyển biểu muội sợ, là biểu tỷ sai, ngươi có thể tha thứ cho biểu tỷ không?”

Vui đùa một chút?

Mang một đại hắc cẩu cao to như vậy đi hù dọa một tiểu nữ oa bốn tuổi, lại là vui đùa một chút?

Sợ là nếu như là chính mình lúc bốn tuổi, làm sao có thể không xảy ra chuyện? Khương Lệnh Uyển nhớ rõ kiếp trước Tô Lương Thần vẫn là một người an phận thủ thường, không có ngốc đến mức đi theo Khương Lệnh Huệ hù dọa mình. Bây giờ thì tốt rồi, trèo lên đầu nàng, nói một lời xin lỗi liền xong?

Khương Lệnh Uyển đối với vị biểu tỷ Tô Lương Thần càng ngày càng không thích, lần tới có cơ hội chắc chắn sẽ đòi lại. Nàng không phải là quả hồng mềm, không thể cứ để cho người ta tùy tiện bắt nạt.

Có điều nghĩ đến, Tô Lương Thần này so với tưởng tượng của nàng xác thực còn thông minh hơn nhiều, nàng biết rằng lão tổ tông thích nhất những hài tử biết sai, chịu sửa đổi, hơn nữa bây giờ ở trước mặt mọi người nói cùng nàng cái này, nàng còn không chịu tha thứ, như vậy chính là cố tình gây sự. Chắc chắn sẽ nói nàng thị sủng sinh kiêu.

Khương Lệnh Uyển nhìn Tô Lương Thần trước mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lão thái thái, ngập ngừng nói: “Lão tổ tông…”

Lão thái thái biết tôn nữ này cá tính vốn thẳng thắn, đối với ngoại tôn nữ Lương Thần còn có chút bất mãn. Chuyện này lão thái thái vẫn là thiên vị tôn nữ, nhưng hôm nay ngoại tôn nữ trịnh trọng xin lỗi như vậy, cũng coi như là có thành ý, hơn nữa...không phải đều là hài tử trong nhà sao?

Lão thái thái nói: “Xán Xán không thể tha thứ cho biểu tỷ sao?”

Khương Lệnh Uyển đối mặt với đôi mắt của lão thái thái, chợt nhớ tới kiếp trước —— lão thái thái lúc nàng gả cho Lục Tông bốn năm vì bị bệnh mà qua đời, vẫn là nhờ Lục Tông cưỡi ngựa mang theo nàng hồi phủ, vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng có thể kịp thấy lão tổ tông một lần cuối. Có điều vẫn khiến nàng thương tâm khó chịu một thời gian dài. Hiện nay, nhìn lão tổ tông vẫn có tinh thần như vậy, sẽ còn sống thật lâu.

Khương Lệnh Uyển gật gù, tay ôm lão thái thái nắm thật chặt, đôi mắt sáng ngời, “Xán Xán tha thứ cho biểu tỷ.”

Lão tổ tông nghe xong, vui mừng nói: “Thực sự là tiểu tâm can của tổ mẫu.” Nàng hôn tôn nữ bảo bối, liếc nhìn Tô Lương Thần bên cạnh, quay về phía Khương Lệnh Uyển nói, “Có điều...biểu tỷ con chỉ lớn hơn con một tuổi, nhưng lại dụng công đọc sách, nhận biết nhiều mặt chữ hơn con, thuộc được cả trăm bài thơ, Xán Xán vẫn phải học tập một chút.”

Lúc này lại khiến Khương Lệnh Uyển ngẩn người, thầm nghĩ: Tô Lương Thần khi nào lại có năng lực như vậy?

Đôi mắt nàng vừa chuyển liền nghĩ, mình muốn trở thành người đảm đương thông tuệ, cũng không phải là không thể. Nhưng nàng biết mình có khả năng ra sao, sớm muộn cũng quên sạch. Kiếp trước lúc lấy chồng, những thư tịch kia đều là nương buộc nàng học, mạnh mẽ ăn tươi nuốt sống từng chữ, trong lại không có được bao nhiêu chân tài thật học. Sau đó, nàng gả cho Lục Tông năm năm, bị Lục Tông cưng chiều, trải qua những tháng ngày quá thoải mái, những thứ đó đã sớm quên gần hết. Cho nên, nàng vẫn là yên phận lớn lên thôi.

Khương Lệnh Uyển bỗng nghĩ đến vấn đề này, hướng lão thái thái nói: “Chờ thêm hai năm nữa, Xán Xán thỉnh tiên sinh, nhất định cố gắng đọc sách, sẽ không làm lão tổ tông thất vọng.”

Lão thái thái làm sao lại không hiểu đây là dỗ dành người, coi như là thật muốn cố gắng học tập, làm sao lại cần đến hai năm sau? Nhưng lão thái thái yêu thích tôn nữ bảo bối, tôn nữ bảo bối miệng ngọt như bôi mật, nàng tất nhiên là thích nghe nàng, vội nói: “Được, tổ mẫu nhất định sẽ thỉnh cho Xán Xán tiên sinh tốt nhất.”

Khương Lệnh Uyển nháy mắt một cái, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Xán Xán có thể cùng học với Tứ tỷ tỷ không?”

“Đề nhi?” Lão thái thái đối với thứ xuất tôn nữ này không có nhiều ấn tượng, thêm vào ngày thường Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn yên tĩnh, không giống Khương Lệnh Uyển dẻo mồm thích nói, tất nhiên dễ bị lơ là.

Khương Lệnh Uyển gật đầu nói: “Mỗi lúc Xán Xán đi tìm Tứ tỷ tỷ, đều thấy Tứ tỷ tỷ đọc sách viết chữ rất nghiêm túc. Tứ tỷ tỷ vẫn hay nói với Xán Xán, tiểu cô nương gia biết chữ, đọc sách nhiều, hiểu được nhiều đạo lý, sau này mới được người ta yêu thích… Lão tổ tông, lần tới lúc thỉnh tiên sinh, để tiên sinh dạy ta cùng Tứ tỷ tỷ, có được hay không?”

Khương Lệnh Uyển nói lời này là có tư tâm. Nàng biết lão tổ tông thương nàng, nếu biết Tứ tỷ tỷ hiểu chuyện như vậy, còn nhỏ tuổi lại có thể dẫn dắt mình, chắc chắn sẽ thích mình chơi cùng Tứ tỷ tỷ. Tứ tỷ tỷ ở Vệ Quốc Công phủ không có cảm giác tồn tại, bây giờ việc nàng cần làm là khiến lão tổ tông từ từ chú ý Tứ tỷ tỷ. Nàng tin tưởng với tính tình Tứ tỷ tỷ, lão tổ tông chắc chắn sẽ yêu thích nàng.

Thân phận thứ nữ của Tứ tỷ tỷ không thể thay đổi được, nhưng địa vị ở Vệ Quốc Công phủ vẫn có thể thay đổi.

Lão thái thái yêu chiều tôn nữ, nhưng cũng lo lắng tôn nữ bị làm hư. Vốn nghĩ, ngoại tôn nữ cùng tôn nữ xấp xỉ tuổi nhau, lại là người hiểu chuyện, hai người ở cùng nhau sẽ trở thành bạn tốt. Bây giờ tôn nữ tuy rằng tha thứ cho ngoại tôn nữ, nhưng nàng cũng có thể nhận thấy tôn nữ không thích ngoại tôn nữ. Nếu không thích, nàng cũng không ép. Lúc này nghe tôn nữ nhắc đến Đề nhi, nàng dù chưa quá lưu ý, nhưng những năm này đúng là ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây sự, hơn nữa lại lọt được vào mắt tôn nữ, đại khái là thực sự yêu thích.

Lão thái thái nói: “Nếu Xán Xán thích, qua hai năm Xán Xán có thể cùng Đề nhi đọc sách tập viết, để Đề nhi cố gắng đốc thúc con.”

Tô Lương Thần thấy ngoại tổ mẫu mình trong mắt chỉ có Khương Lệnh Uyển, tâm trạng cũng không dễ chịu, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, yên lặng đứng một bên, chỉ là mặt mày thoáng rũ.

Chu thị ngồi trên ghế bành gỗ hoa lê khắc con ly*, nghe nữ nhi nói lời này, hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay nữ nhi ở trước nàng vẫn luôn nhắc Tứ tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng quan sát mấy lần, nữ nhi cùng Tứ nha đầu quả thực hợp ý. Tứ nha đầu mặc dù là thứ xuất, nhưng cực kỳ quan tâm nữ nhi, chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng lại có dáng dấp Đại tỷ tỷ, so với nhi tử chín tuổi kia của nàng thì tốt hơn nhiều. Đứa con trai kia của nàng chỉ biết đánh nhau, thật là khiến người ta đau đầu.

*Con ly: con vật giống như rồng, sắc vàng, không có sừng hay dùng để chạm khắc lên đầu cột nhà hoặc bàn ghế.

Chu thị nghe xong lời này, trong lòng cũng không có ý kiến gì. Nàng nhìn, dư quang lơ đãng liếc nhìn Tô Lương Thần bên cạnh lão thái thái, nàng còn nhỏ tuổi, trên người lại có một phần thận trọng không hợp tuổi…

Chu thị là người từng trải, biết Tô Lương Thần tuy mới năm tuổi, nhưng tâm tư lại phức tạp. Chu thị thầm nghĩ: Hài tử như vậy, Xán Xán vẫn là nên ít tiếp xúc mới tốt.

Sau khi lão thái thái đi rồi, Chu thị mới cúi đầu nhìn nữ nhi bảo bối của mình, ngón tay ngọc ngà vỗ về búi tóc tinh xảo của nữ nhi, nói: “Xán Xán không thích Lương Thần biểu tỷ?”

Khương Lệnh Uyển thành thực gật đầu: “Ân, Xán Xán không thích.”

Chu thị nghe xong khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Không thích, ngày sau liền ít tiếp xúc lại. Xán Xán yêu thích Tứ tỷ tỷ như thế, sau này muốn cùng Tứ tỷ tỷ chơi, nương cũng không ngăn cản con. Khi con nhớ nàng, liền để nha hoàn gọi Tứ tỷ tỷ đến sân trong chơi, có được hay không?”

Tây viện ngoại trừ Khương Lệnh Đề còn có hai tỷ muội là Khương Lệnh Dung cũng Khương Lệnh Huệ. Chơi một hồi nháo thành như thế này, cũng may có Lục Tông ở đây, đối với Khương Lệnh Huệ nàng vẫn không yên lòng. Ngã một lần khôn hơn một chút, nàng cũng không thể để nữ nhi dưới mí mắt của mình mà còn bị người ta bắt nạt.

Khương Lệnh Uyển hiểu được lo lắng của Chu thị, tất nhiên là gật đầu đáp lại.

Chu thị phát hiện ra nữ nhi ngày càng hiểu chuyện, một tay đem nữ nhi bế lên, nhéo nhéo mông nhỏ của nàng, tươi cười nói: “Lão tổ tông thực là nói bừa, toàn là thịt đây.”

Lại nhéo mông nàng.

Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ mẫu thân, thẹn thùng uốn éo thân mình.

Chu thị thơm mặt nữ nhi một cái, hỏi: “Ngoại trừ Tứ tỷ tỷ, Xán Xán còn yêu thích ai?”

Khương Lệnh Uyển hiểu được suy nghĩ ấu trĩ của mẫu thân, liền bày ra bộ dáng ngây thơ làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, cúi đầu vặn vặn ngón tay nghiêm túc cẩn thận đếm: “Xán Xán thích nhất cha cũng mẫu thân, ca ca, lão tổ tông, Đào ma ma, Thôi di nương…” Nàng vẫn luôn đếm, đếm đến ngón áp út bỗng nhiên dừng lại một chút.

“Không còn sao?”

“...Còn có.” Khương Lệnh Uyển loan môi cười, nhỏ giọng nói.

Từ tay trái đếm sang tay phải, tổng cộng sáu người, bây giờ đến phiên người thứ bảy.

Khóe miệng nàng cong lên, nhẹ nhàng cong cong ngón áp út tay phải, một mặt thỏa mãn nói: “Còn có Tông biểu ca.”

/210