Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 1: Phần đệm

/1417


Hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày.

Thành phố H, trong một quán cà phê gần Tòa nhà thương mại quốc tế, tiếng đàn vừa phải, nhẹ nhàng, không làm phiền khách bàn công chuyện.

Tần Tô rất quen thuộc với quán cà phê thương mại này, hầu hết khách hàng của công ty cô đều đưa đến đây nói chuyện, môi trường và dịch vụ ở đây rất thương mại hóa.

Chỉ là……

Tần Tô gạt ly cà phê trước mặt sang một bên, cầm ly nước suối bên cạnh lên, ghé sát môi, đi thẳng vào vấn đề, “Cô Quý, tôi gọi cô đến đây là muốn nói chuyện hôn sự giữa tôi và Tư Đồ Thận.”

Ở phía đối diện, Quý Vũ Đồng đang mặc một chiếc váy liền đơn giản, vẻ đẹp tự nhiên thanh khiết, hàng lông mi dài run rẩy không yên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng.

“Cô Tần, rất xin lỗi……” Quý Vũ Đồng nghe xong, sắc mặt trắng bệch, cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định, “Tôi tin rằng Thận đã nói rất rõ với cô, anh ấy, anh ấy sẽ không kết hôn với cô……”

Tôi xin lỗi, Tần Tô, tôi không thể lấy cô nữa.

Đúng vậy, ba giờ trước, Tư Đồ Thận đã nói những lời như vậy với cô qua điện thoại, từng chữ chắc như đinh đóng cột, cũng giống như con người của anh, không dây dưa dài dòng.

Lúc đó, trong đầu Tần Tô như bị đổ hồ dán, một mớ hỗn độn, cô hoảng sợ, kinh ngạc, bối rối……

“Hôn lễ một tuần sau, tiệc cưới cả trăm bàn, hơn nghìn người, cô định để Tư Đồ Thận làm thế nào?” Tần Tô đặt ly nước suối xuống, dịu dàng và ôn tồn hỏi.

“Thận nói rằng những việc này anh ấy đều sắp xếp rồi, sẽ thông báo dần cho tất cả người thân, bạn bè và khách hàng……” So với sự điềm tĩnh của cô, Quý Vũ Đồng lại càng khó chịu hơn, thậm chí còn mở lời cầu xin cô, “Cô Tần, chúng tôi đã từng yêu nhau tám năm rồi, lần này, hai chúng tôi đều không muốn lại bỏ lỡ nhau, cầu xin cô hãy tác thành cho chúng tôi!”

Tần Tô cụp mắt xuống, im lặng không nói gì.

Chính lúc đối phương cho rằng cô đã bị thuyết phục, cô chầm chậm ngước mắt lên: “Nhà họ Tần và nhà họ Tư Đồ đã hợp tác vô số dự án, số tiền lên đến hàng chục tỷ, cuộc hôn nhân này rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều vụ làm ăn lớn, kể cả Tư Đồ Thận đang bị say sưa trong tình yêu có thể gánh vác, còn nhà họ Tư Đồ thì sao?”

“Không muốn lại bỏ lỡ sao? Được thôi, có thể trong mắt cô, tình yêu của cô rất quan trọng, nhưng trong mắt tôi, cô đã phá hủy sự hòa thuận và hạnh phúc của hai gia đình chúng tôi! Xin lỗi, tôi không có ý mỉa mai cô, tôi chỉ nói sự thật, hơn nữa……”

Quý Vũ Đồng mặt cắt không còn giọt máu, bàn tay trên bàn đã run rẩy không ngừng, rõ ràng là đã thất bại.

Thấy vậy, Tần Tô nén lại sự không đành trong lòng, ra đòn cuối cùng, “Tôi có thai rồi.”

Đúng, cô có thai rồi.

Đứa bé đã được 8 tuần tuổi và đang phát triển rất khỏe mạnh, cô còn chưa kịp nói cho Tư Đồ Thận biết việc song hỷ này, anh liền tàn nhẫn tuyên bố rằng anh đã tìm thấy tình yêu đã mất nhiều năm và không thể kết hôn với cô được nữa.

Quý Vũ Đồng kinh hãi nhìn cô và tờ giấy xét nghiệm mà cô đưa cho với đôi mắt đỏ hoe, cả người như chiếc lá rơi trong gió thu, run rẩy, nước mắt lăn dài.

******************************

Tại bệnh viện.

Sau khi Tần Tô nhận được tin tức đã lái xe nhanh như bay đến, còn chưa kịp rút chìa khóa xe đã vội vàng lao vào phòng ICU.

Hai vợ chồng Tư Đồ đã cao tuổi, còn có dì Từ đã hầu hạ gia đình Tư Đồ nhiều năm, những người liên quan đều đang đứng ở đó, ai nấy đều mặt ủ mày chau.

“Tô Tô đến rồi, đừng lo lắng, bà nội đã được cấp cứu rồi, chỉ là tình hình không được tốt lắm.” Bà Tư Đồ đi tới nắm lấy tay cô, khàn giọng trấn an cô.

Tần Tô mở miệng chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị một bóng người đột nhiên từ trong phòng ICU đi ra chặn lại.

Tư Đồ Thận mặc một bộ đồ vô trùng lớn, nhưng vẫn vừa vặn với bờ vai rộng và eo nhỏ của anh, anh không phải là một người đàn ông đẹp trai theo kiểu truyền thống, nhưng đường nét có chiều sâu và góc cạnh rõ ràng, nhưng lúc này có chút méo mó.

“Tần Tô, rốt cuộc cô đã nói gì với Vũ Đồng khiến cô ấy biến mất trong một đêm? Cô còn nói gì với bà nội tôi để bà lấy mạng sống ra ép tôi phải lấy cô?”

“……” Tần Tô không biết phải đáp lại như nào.

Người đàn ông cười mỉa, đôi mắt sáng rực như lưỡi dao sắc bén khát máu. “Được, tôi chúc mừng cô, cô thắng rồi! Một tiếng sau, mang theo giấy tờ tùy thân của cô, gặp ở Cục Dân chính, không gặp không về! Cô hài lòng chưa!”

Không quan tâm đến hai vợ chồng Tư Đồ sắp ngất đi vì tức giận, Tư Đồ Thận xé rách bộ đồ vô trùng trên người, sải bước rời đi, mỗi bước đi đều mang theo sự phẫn nộ.

Cô thực sự thắng rồi, nhưng không có chút cảm giác hân hoan vì chiến thắng nào cả.

Nhìn theo bóng lưng đang dần dần xa cách, bàn tay Tần Tô chậm rãi rơi xuống cái bụng nhỏ vẫn bằng phẳng, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười nhẹ.

Cô lúc đó nghĩ rằng, một đời còn dài, mình cuối cùng sẽ là thiên trường địa cửu tốt đẹp nhất của anh.


/1417