Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 2: Chưa từng mặc váy cưới

/1417


Chương 2: Chưa từng mặc váy cưới

Sáu năm sau.

Thành phố H, ngày xuân ấm áp, vạn vật hồi sinh.

Trong Tòa nhà thương mại quốc tế, các văn phòng từ tầng 20 trở lên đều là của Tư Đồ Tần Thị, từ cửa sổ kính trong suốt nhìn ra, chỉ có trời xanh và mây trắng.

Sở dĩ gọi là Tư Đồ Tần Thị là vì Tư Đồ Thận và Tần Tô là người thừa kế duy nhất của hai gia đình, sau khi hai người kết hôn, công ty gia tộc đã sáp nhập, hai vợ chồng bắt tay đầu tư vào bất động sản, đánh đâu thắng đó.

Trong văn phòng, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu bạc ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao, mái tóc xoăn nhuộm màu nâu vàng được vén gọn ra sau đầu, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ ưu tú.

“Giám đốc Thận đi công tác về chưa? Mảnh đất đấu thầu ở Giang Bắc sao rồi?” Tần Tô cầm cây bút máy trong tay, hỏi mà không ngẩng đầu lên.

Nữ trợ lý bên cạnh ôm lấy văn kiện cô đã ký xong, lại vội vàng mở một văn kiện khác ra đưa qua rồi mới kích động đáp: “Vâng, buổi sáng đã về rồi. Mảnh đất ở Giang Bắc đã lấy được rồi, chúng ta còn làm một lần đánh giá cụ thể, thực sự là tấc đất tấc vàng!”

Tần Tô gật đầu, không nói gì, nhưng khóe miệng lại cong lên.

Cô hiểu rõ thực lực của anh, nếu anh muốn làm thì không việc gì là không làm được.

Sau khi ký xong văn kiện cuối cùng, Tần Tô mới ngẩng đầu lên, nữ trợ lý bên cạnh đã ôm một xấp dày cộp trong tay, cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đã năm giờ rồi, tan làm thôi, tôi cũng phải về nhà xem con trai rồi.”

Nghĩ đến con trai, vẻ mặt cô lại càng dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn.

Đang định đứng dậy rời đi thì nữ trợ lý lại gọi cô lại, Tần Tô không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy mặt cô gái nhỏ ửng hồng, giọng nói ngọt ngào, “Giám đốc Tần, tháng sau em kết hôn rồi, em vẫn chưa chọn được váy cưới, đây là mấy mẫu mà tiệm áo cưới đưa, chị có mắt thẩm mỹ tốt, giúp em chọn một mẫu đi!”

“Được thôi!” Tần Tô nghe xong, vui vẻ gật đầu.

Cẩn thận lật xem album trong tay, dừng lại ở một trang trong đó, cô cười nói: “Kiểu dáng Hàn Quốc này hợp với em, thiết kế tay cánh tiên hoạt bát, phần lưng ren lại gợi cảm, đuôi váy lại giống như nàng tiên cá, đến lúc đám cưới em chắc chắn sẽ làm cả hội trường kinh ngạc.”

“Giám đốc Tần đừng chê cười em nữa, dáng vẻ chị mặc váy cưới lúc kết hôn nhất định là rất đẹp, không ai có thể so sánh được!” Cô gái sắp bước vào hôn nhận bị cô nói có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nịnh nọt.

Tần Tô chậm rãi đóng album lại, cười nhạt nói: “Tôi chưa từng mặc váy cưới.”

Dưới ánh mắt sững sờ và xót xa ân hận của nữ trợ lý, cô mặc áo khoác và bước ra khỏi văn phòng, bước đi phóng khoáng.

Không có váy cưới, không có tiệc cưới, càng không có tuần trăng mật, chỉ có hai cuốn sổ đỏ đóng dấu của Cục Dân chính, ràng buộc sự thật họ trở thành vợ chồng.

Sáu năm trước, Tư Đồ Thận cuối cùng vẫn lấy cô, không tổ chức hôn lễ, tuyên bố với bên ngoài là đám cưới du lịch. Trên thực tế, chỉ có cô ôm con ở trong căn nhà trống, đây là anh làm cho cô khó xử, cũng là cuộc hôn nhân mà cô muốn.

******************************

Trong khu dân cư cao cấp vành đai hai.

Tần tô xách túi nilon đựng nguyên liệu thực phẩm bước xuống từ chiếc Q7 màu trắng, đi thang máy lên đến tầng 19, sau khi nhập mật khẩu, cánh cửa chống trộm điện tử có tiếng mở ra, đã có ánh đèn hắt ra từ khe cửa.

“Châu Châu, mẹ về rồi!” Cô cúi người thay giày, miệng hét lớn.

Không có tiếng reo hò vừa non nớt vừa dễ thương của con trai như mọi khi, Tần Tô không khỏi nhíu mày, không kịp cởi áo khoác liền bước vào trong.

Trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, có một cậu bé đang nép mình ở đó, đặt cằm trên đầu gối, trên tay cầm một bức tranh vẽ bằng sáp màu, móng tay đang gẩy gẩy bên trên một cách tủi thân.

“Châu Châu, sao vậy? Mẹ về mà con không ra đón sao?” Tần Tô đi tới, ngồi xổm xuống, lòng bàn tay trắng mịn đặt lên đỉnh đầu của con trai, ánh mắt liếc nhìn qua bức tranh, bên trên có nhà, có cây, có hoa, có mây trắng, còn có một gia đình ba người đang cười tươi.

Với lời nói nhẹ nhàng của cô, cuối cùng cậu nhóc cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia lại khiến tim cô quặn thắt.

“Mẹ ơi, có phải…… cha thực sự rất ghét con không?”

Giọng của đứa trẻ thì thầm, âm cuối nghẹn ngào.


/1417