Sủng Vợ Thành Nghiện: Lục Thiếu Sủng Tận Đáy Lòng

Chương 3.1: Cảm giác muốn chết

/1829


Chương 3.1: Cảm giác muốn chết

Mộc Thiển Nguyệt cũng không rối rắm bao lâu liền quyết định luôn. Dù sao thì cô đã ngủ với người đàn ông này rồi, hơn nữa anh chàng còn là một soái ca. Tính ra thì cô đâu có lỗ. Bây giờ chỉ cần hôn một cái, cô cứ coi như bị chó cắn một miếng là được.

Mộc Thiển Nguyệt không ngừng mặc niệm và tự cổ vũ cho bản thân.

Cô chậm rãi lại gần Lục Trạch Uyên, nhìn đôi môi mỏng của anh, nhắm mắt lại rồi hôn đánh chóc một cái. Cô gần như chạm môi xong là rời khỏi ngay.

Lục Trạch Uyên còn chưa kịp cảm nhận được đó là cảm giác gì liền phát hiện đối phương đã rời khỏi. Mặt anh đen xì xì nhìn Mộc Thiển Nguyệt, vẻ mặt lộ rõ không vui.

Mộc Thiển Nguyệt chột dạ nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Uyên. Dù sao thì cũng tại anh chỉ bảo cô hôn anh chứ có bảo phải hôn trong bao lâu đâu.

“Cho cô thêm một cơ hội nữa.” Lục Trạch Uyên nhìn Mộc Thiển Nguyệt rồi hờ hững nói.

Anh là thương nhân, một thương nhân chưa từng làm một vụ mua bán lỗ vốn nào. Mộc Thiển Nguyệt muốn qua loa cho xong đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Đúng là ông lớn có khác.

Mộc Thiển Nguyệt lặng lẽ trợn trắng mắt rồi lại thò lại gần.

Môi Lục Trạch Uyên hơi lạnh nhưng rất mềm mại mang theo khí lạnh và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Đây là lần đầu tiên Mộc Thiển Nguyệt hôn một người đàn ông. Trước đây, khi yêu Lạc Dương, hai người cũng chỉ nắm tay, thơm má chứ chưa từng vượt qua bước này.

Khi Mộc Thiển Nguyệt thực sự hôn Lục Trạch Uyên thì anh ngừng thở luôn. Anh chậm rãi cảm thấy một mùi hương rất thanh nhã chứ không phải loại nước hoa gay mũi nào đó. Anh vô tình liếc xuống dưới lại thấy các vết xanh xanh tím tím trên người cô.

Nụ hôn của Mộc Thiển Nguyệt có phần ngập ngừng, cô chỉ miết bên ngoài môi anh, nhưng không ngờ chính vì vậy mà người anh bắt đầu nóng như lửa.

Anh cầm lấy điện thoại gọi cho một số rồi ra lệnh: “Giải quyết bọn người ngoài cửa đi!”

Nói xong, Lục Trạch Uyên lập tức đè Mộc Thiển Nguyệt xuống, anh nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô rồi cúi đầu, bắt đầu nụ hôn của chính anh.

Mộc Thiển Nguyệt tỉnh lại khi trời đã về chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xát đất chiếu vào trong căn phòng tối tạo nên chút sức sống.

Vết xanh xanh tím tím gần như che kín cả người cô, ấy vậy mà kẻ đầu sỏ lại đang ngủ ngon lành bên cạnh.

Mộc Thiển Nguyệt gượng dậy gọi xe về tới căn phòng mà cô và Tô Du Du cùng thuê. Cô bơm nước rồi ngâm mình trong bồn.

Nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua khiến cô có cảm giác như mình đã mơ vậy. Nếu trên người không đau đớn thì có lẽ cô sẽ thật sự tin mình đã mơ.

Không ngờ cô lại gặp được loại chuyện này.

Có lẽ vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên cô mới tỉnh lại.

Nước trong bồn đã lạnh ngắt, lạnh đến mức cô phải rùng mình. Cô vội vàng chùm khăn tắm lên người rồi mở máy: “Alo, Du Du à?"

Mới nói một câu mà Mộc Thiển Nguyệt đã giật nảy mình vì giọng nói của mình, nó vừa khô vừa khàn.

“Nguyệt Nguyệt, cậu bị sao thế?” Tô Du Du nghe được giọng nói vừa khàn vừa yếu của Mộc Thiển Nguyệt thì vội vàng hỏi luôn.

Mộc Thiển Nguyệt ra bếp, rót một cốc nước. Cô uống xong rồi mới trả lời Tô Du Du: “Tớ không sao.”

“Nguyệt Nguyệt, sao cậu không đi làm hôm nay?”

 


/1829