Thiếu Phu Bất Lương

Chương 7: Phương pháp giải thoát

/190


Gì ?

Hách Liên Dung không rõ giọng nói này có phải gọi mình hay không, dừng bước lại nhìn ngó xung quanh một chút, liền thấy một dáng người cao lớn đang tựa lưng vào một hòn giả sơn, hai tay khoanh lại, hung hăng nhìn nàng: “Làm gì mà chậm thế.”

“Ngươi…”

Vị Thiếu Dương? Hắn nhanh như vậy liền thay xong y phục chạy tới trêu tức nàng. Nhìn dáng vẻ khinh khỉnh , phóng đãng của hắn, Hách Liên Dung thật muốn đến tát vào mặt hắn, xem có phải hắn đeo mặt nạ bên ngoài hay không. Khí chất này so với vừa mới ở trong đại sảnh tựa như là hai người khác!

“Sao? Mới đây thôi mà đã không nhận ra ta hả?” Vị Thiếu Dương tới gần Hách Liên Dung, nâng cằm nàng không nói lời nào liền hôn lên môi nàng, mơ mơ hồ hồ thì thầm hỏi: “Nhận ra chưa?”

Hách Liên Dung thật không ngờ hắn ở giữa ban ngày ban mặt cũng dám làm vậy, thân thể cứng đờ lập tức loạng choạng lui về phía sau, che môi giận dữ nói: “Ngươi là đồ tiểu nhân! Vừa mới trưng ra cái bộ mặt trang nghiêm, đạo mạo, thật ra là đồ hạ lưu không hơn không kém!”

“Hạ lưu?” Vị Thiếu Dương cười cợt xấu xa: “ Ta nhớ rõ ngày hôm qua cô còn thích thú lắm cơ mà.”

Hách Liên Dung tức đến nỗi mặt đỏ bừng: “ Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều hạ lưu giống ngươi, ta là nhị tẩu của ngươi, cho dù trước đây có chút hiểu lầm nho nhỏ, ngươi cũng nên tôn trọng ta, cũng là tôn trọng chính ngươi!”

“Ái chà…!Tức giận?” Vị Thiếu Dương cười đắc ý: “Không thể tưởng được cô lại bảo thủ như vậy. Ta nghe nói nữ nhân Tây Việt cởi mở phong tình, biết chiều chuộng nam nhân…”

“Tác phong cởi mở không có nghĩa là phóng đãng bừa bãi!” Hách Liên Dung tức đến hộc máu, người bình thường có thể chấp nhận loại việc này hay sao?

“ Ngươi còn dám chạm vào ta, không cẩn thận ta bẩm báo lão phu nhân bắt ngươi cho vào lồng lợn thả trôi sông!”

“Cái này thật chưa thử qua.” Vị Thiếu Dương vẻ mặt kiểu nóng lòng muốn thử: “Có điều ta cũng chẳng nguyện ý chạm vào cô đâu, nhan sắc cô còn chẳng bằng một nha hoàn bưng bê ở Đoàn Tụ các.”

Hách Liên Dung cảm thấy máu bên trong cơ thể mình như đang dồn lên não, bằng không đầu nàng như thế nào lại muốn điên lên.Tức chết đi được!

Nàng tự nhận mình không phải một người quốc sắc thiên hương, quyến rũ, xinh đẹp cũng còn chưa đến, nhưng tốt xấu gì trước sau đều có, dung mạo tú lệ. Nếu không phải vì đi cầu thân, cũng không lo xung quanh không có ai rước mình đi. Đoàn Tụ các , vừa nghe cái tên đã thấy bất chính, lại còn đi so với nha hoàn bưng bê đồ !!!

“Thực- là- làm- khó- ngươi”

“Cố làm cũng được thôi.” Vị Thiếu Dương không phát hiện Hách Liên Dung lúc nói đều nghiến răng nghiến lợi phun ra từng từ một. “ Cô hủy hoại thanh danh của ta, khiến ta trở thành trò cười cho toàn thiên hạ. Lại còn làm cho mấy cô nương thân thiết của ta không dám chạm đến. Cô nói có nên chết đi không?”

Hách Liên Dung trừng mắt nhìn hắn, lý giải lời nói của hắn, tuy trong lòng tức giận đến cực điểm nhưng cũng có chút tan thành mây khói.Tình huống này chính là dở khóc dở cười đến bất đắc dĩ. “ Cho nên ngươi hôn ta là để trả thù chuyện các cô nương không chịu thân thiết với ngươi? Bọn họ vì sao không muốn chạm vào ngươi? Chê mặt ngươi bị dính phân trâu?”

Vị Thiếu Dương bỗng trừng mắt lườm nàng, sắc mặt đen đến dọa người: “Cô dám nhắc lại hai chữ kia ta bóp chết cô.”

Hách Liên Dung vội lui về phía sau, đánh giá hắn nửa ngày, chậm rãi lắc đầu:“ Vừa rồi ở trong đại sảnh nhìn ngươi đĩnh đạc , người lớn là vậy, không ngờ lại thật trẻ con, ngây thơ nha.”

Hắn nheo mắt : “Nói lại lần nữa xem?”

“ Ta nói , Vị Thiếu Dương , ngươi là đồ trẻ con.” Hách Liên Dung quả thật cảm thấy hắn trước mắt như một đứa trẻ năm tuổi.

Hách Liên Dung cảm thấy lời nói lặp lại của mình chắc chắn sẽ làm hắn càng thêm tức giận, chẳng ngờ hắn lại nở nụ cười “ Ta thật sự thích nghe cô mắng chửi, tiếp tục đi!”

Hách Liên Dung từ lúc chào đời đến giờ lần đầu tiên nghe thấy kiểu thỉnh cầu này, không khỏi mở to hai mắt. Vị Thiếu Dương liền ôm lấy thắt lưng của nàng dán sát vào người hắn, khóa chặt hai tay nàng dựa người vào hòn giả sơn, có chút không kiên nhẫn nói: “Phải làm thế này cô mới mắng được có đúng không?” Dứt lời hắn cúi thấp đầu xuống, cuồng dã hôn môi nàng đến sưng đỏ lên, lúc sau mới ngẩng đầu, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

Mọi giãy dụa đều phí công vô ích, hai cánh tay không biết buông ra tự khi nào đã nắm thành quyền để ở trước ngực hắn. Nàng vừa thẹn vừa giận, lại nhịn không được thở dốc, hận không thể đâm đầu vào hòn giả sơn chết luôn đi, vừa rồi bản thân lại đáp trả nụ hôn này.

“Vị Thiếu Dương, ngươi là đồ biến thái hay sao?” Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

Vị Thiếu Dương cười, vui vẻ đến cực điểm: “Đúng vậy, chính là như vậy.”

Mắt thấy hắn vừa muốn cúi đầu đến, nàng chịu không nổi hét lớn một tiếng: “Ngươi còn dám hôn ta , ta liền cắn lưỡi tự sát!”

Sự thật chứng minh đầu trọc cũng sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, vô lại cũng sợ kẻ chán sống, nghe tiếng rống kinh thiên động địa của nàng, hắn quả nhiên buông ra, hơn nữa còn lui về phía sau hai bước, nhìn nàng chằm chằm không nói gì.

Ngay tại khi Hách Liên Dung nghĩ rằng chính mình tự vệ thành công, Vị Thiếu Dương từ trong người lấy ra tờ ngân phiếu hai trăm lượng nhét vào tay nàng: “ Ta cá là cô không dám chết, nếu cô chết thành công, tờ ngân phiếu này thuộc về cô.”

Hách Liên Dung nhìn tờ ngân phiếu trong tay, ánh mắt đã muốn rớt ra ngoài, đây là cái loại người gì ….

Nàng đương nhiên không có dũng khí đi tìm cái chết, bằng không cũng không có suy nghĩ hỗn hoàn đời này, nàng cũng không muốn vì cược thắng ngân phiếu mà hi sinh tính mạng của mình, tương lai thấy Diêm Vương gia cũng không có cách nào giao cho.

“Ngươi không bị đa nhân cách đấy chứ?” Hách Liên Dung nghe thấy giọng nói của mình có chút hoảng hốt: “Như vậy thật sự không tốt đâu.”

Vị Thiếu Dương thật muốn hỏi hàm ý của từ “ đa nhân cách”, Hách Liên Dung đã bày ra bộ dáng nhân ái giải thích với người bệnh. Vị Thiếu Dương sau khi nghe xong trầm mặc một lúc lâu : “ Có phải cô muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này cho xong?”

Hách Liên Dung vừa định gật đầu bất giác sợ hãi vội dừng lại, hai tay ôm trước ngực bảo vệ: “ Ngươi, ngươi.. không phải ngươi muốn…”

Vị Thiếu Dương ác ý liếc nàng một cái: “ Ta nhìn nhan sắc của cô thôi đã thấy thật khó xử.”

Hách Liên Dung thật không dễ dàng kìm nén cho nắm đấm của mình không rơi đến mặt hắn, cắn răng nói: “ Muốn giải quyết như thế nào?”

“Cô hôn ta!”

“ Ngươi!”

Hách Liên Dung thật muốn đánh người, Vị Thiếu Dương lại nói: “ Cô hại ta thiếu vô số môi thơm của mỹ nhân, cũng nên chủ động bù đắp lại một chút chứ sao? Ta cho cô thời gian suy nghĩ, giờ Mùi canh ba, ngay tại sau chỗ hòn giả sơn này, nếu cô hôn ta, hai ta từ nay về sau ân oán đoạn tuyệt, ngày sau ta cũng sẽ không quấy rầy cô.”

“Ai mà tin được ngươi!” Nhất định có âm mưu.

“Tin hay không tùy cô.” Vị Thiếu Dương cong cớn mặt mày, cười nhạt khiêm tốn , nhã nhặn như lúc vừa rồi ở đại sảnh làm cho người ta cảm thấy hắn không phải kẻ không đáng tin, “ Ta cũng không muốn hôn cô làm gì, nhưng cứ như vậy cho qua ta lại không cam lòng, thế nào?”

“Ngươi…nói thật?” Hách Liên Dung có hơi dao động, nếu có thể hy sinh một lần đổi lấy tháng ngày bình an sau này, phương án này cũng không phải không được.

“Đương nhiên là thật, cô có hai canh giờ để suy nghĩ.”

“Không cần suy nghĩ! Ta đồng ý!”

Hách Liên Dung khẽ phất tay áo tiến lên, Vị Thiếu Dương khoát tay chặn lại: “ Ta hiện tại không có hứng. Giờ Mùi canh ba, đến hay không tùy cô.”

Vị Thiếu Dương nhất quyết dời lại thời gian làm cho Hách Liên Dung ngửi được mùi vị của âm mưu, có điều, ý nguyện thoát khỏi kẻ điên cuồng này làm cho nàng bớt lo lắng về việc âm mưu kia, cũng theo sau châm chọc nói: “ Ngươi rửa mồm miệng cho sạch, đừng có để lại mùi phân trâu!”

Nhắc lại hai chữ kia, Vị Thiếu Dương thần kỳ không nổi trận lôi đình, khi nàng xoay người bước đi mới gào ầm lên: “Tây Việt man di, ta sẽ không để cô dễ dàng thành công như vậy đâu.”

“Còn ngươi là đồ Vân Hạ khốn khiếp!” Hách Liên Dung hung tợn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lật lọng đi làm thái giám!”


/190