Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 4 - Lưu Lại

/165


Có đi hay không? Diệp Nha cảm thấy rất mâu thuẫn.

Đi, trên người nàng không có lấy một đồng, cũng không biết bên ngoài thế nào, có thể bị Tôn phủ phát hiện bắt trở về hay không? Về nhà sao? Không, cha mẹ chỉ biết bắt nàng bán lấy tiền, nếu biết biểu thiếu gia có ý đồ với nàng, nói không chừng còn chủ động tặng nàng cho hắn... Không trở về nhà, nàng, một nữ tử yếu ớt có thể đi chỗ nào đây?

Nhưng nếu không đi, chẳng lẽ chấp nhận không danh không phận ở lại như vậy?

Nương tử... Diệp Nha ngồi im không nói câu nào, tâm Tiết Thụ tựa như đôi mày xinh đẹp của nàng, gắt gao nhíu lại.

Bị giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng của hắn đánh thức, Diệp Nha cắn môi, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào nam nhân ngốc này: Ta, có thể không đi, nhưng ngươi không được chạm vào ta! Nàng thật sự không biết nên đi nơi nào, nàng đã là người của hắn...

Chân mày Tiết Thụ nhíu lại, tối hôm qua hắn thật sự cảm thấy sung sướng muốn chết, nếu không được chạm vào nàng, vây từ bây giờ phải làm sao đây?

Diệp Nha đoán được ý tưởng của hắn, lập tức uy hiếp nói: Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đi ngay! Con người chính là như thế, nếu như Tiết Thụ cậy mạnh ép buộc nàng ở lại, dù nàng có khóc đến chết cũng không thể làm gì, nhưng ngược lại nếu Tiết Thụ lại mềm giọng cầu xin nàng, nàng sẽ ỷ thế lên mặt.

Ta đồng ý với nàng là được chứ gì! Tiết Thụ thở phì phò quát lên, xoay người đưa lưng về phía Diệp Nha. So với việc nương tử rời đi, hắn thà rằng không chạm vào nàng để nàng có thể ở lại, nhưng hắn bị nương tử ép buộc phải đồng ý, hắn cảm thấy rất không vui!

Hành động trẻ con như vậy làm tâm phòng bị của Diệp Nha thoáng thả lỏng, giọng nói tự động ôn nhu: Ngươi tên gì vậy? Nếu đã quyết định ở lại đây, nàng phải thử hòa hợp với hắn.

Cảm thấy thái độ của nàng thay đổi, Tiết Thụ lập tức quên bất mãn vừa rồi, vui rạo rực xoay người, đôi mắt phượng nhìn nàng, nói rõ ràng: Nương tử, ta tên là Tiết Thụ!

Tiết Thụ... Diệp Nha nhẹ nhàng gọi một tiếng, định tiếp tục hỏi về gia đình hắn, bụng đột nhiên không khống chế được kêu vang lên “ọt ọt”, nàng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, lại nghe Tiết Thụ nói: Nương tử, nàng đói bụng rồi đó, ta dọn cơm cho nàng ăn nha!

Đến khi nàng ngẩng đầu, hắn đã xốc rèm cửa lên đi ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng giở nắp nồi, không bao lâu sau, Tiết Thụ đã rinh một cái bàn nhỏ đi vào, đặt ở trên giường đất, sau đó lại chạy đi bưng đồ ăn lên.

Một tô cháo nhỏ, một đĩa dưa chuột xào tỏi và một mâm thịt thỏ nướng vàng ươm.

Diệp Nha lại nhìn xung quanh một vòng, tường đất cũ nát, mái nhà cỏ tranh, trong phòng không có một đồ dùng gì. Vừa nãy nàng cũng thừa dịp hắn vén lên rèm cửa nhìn xem bên ngoài, phòng bếp rất đơn sơ, vừa nhìn đã biết Tiết gia rất nghèo.

Nàng chỉ vào mâm thịt thỏ trên bàn hỏi: Thịt này là do các ngươi mua hả? Nhà nghèo như vậy, làm sao có thể được ăn thịt ngon như vậy?

Tiết Thụ vừa múc cháo cho nàng, vừa lắc đầu: Không phải, thịt này là do đại ca mấy bữa trước lên núi đi săn, trước kia thì đem vào thị trấn bán, nhưng đại ca nói cơ thể nàng còn yếu, phải ăn uống bồi bổ mới được, vì vậy sáng nay huynh ấy đã giết con thỏ này làm thịt nướng cho nàng ăn, nương tử, mau lại đây ăn cơm đi!

Diệp Nha cũng là con nhà nghèo, nàng biết một con thỏ có thể bán năm mươii, sáu mươi quan tiền. Nhà Tiết gia nghèo như vậy, đại ca hắn lại giết thỏ cho nàng ăn… Nhìn một bàn đầy thịt thỏ, nhiều như vậy, chắc hẳn hai huynh đệ bọn họ ăn không dám ăn bao nhiêu, đều để dành lại cho nàng ăn...

Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, vừa nãy còn thầm oán giận đại ca của Tiết Thụ không nên an bài đệ đệ chiếu cố nàng, nhưng bây giờ, nàng không có phản cảm như vậy đối với người đại ca chưa từng gặp mặt này nữa.

Nương tử, mau lại đây đi! Tiết Thụ thấy nàng sững sờ ngồi đó, tự tay đến kéo nàng đi.

Diệp Nha giật mình tránh tay hắn, đỏ mặt ngồi ở phía trước Tiết Thụ, Ngươi đừng gọi ta là nương tử nữa...

Tiết Thụ không chịu: Nương tử chính là nương tử, tại sao có thể không gọi nương tử được!

Diệp Nha giật mình, nàng xuất thân là nông dân, từ nhỏ đã được dạy, thân thể nữ nhân chỉ có thể để cho một mình tướng công xem, nếu không sẽ không phải nữ nhân tốt. Tiết Thụ chiếm thân thể của nàng, trừ phi nàng chết, nếu không từ nay nàng chỉ có thể sống chung với hắn... Bây giờ hắn luôn miệng kêu mình là nương tử, vậy đây là ý tứ của hắn, hay là của đại ca hắn? Hắn là muốn thành thân với nàng sao?

Nương tử, ăn cơm!

Tiết Thụ thấy Diệp Nha nhìn chằm chằm mình, không động đũa, nhịn không được hối thúc nàng.

Diệp Nha bỗng giật mình tỉnh lại, nàng đang suy nghĩ vẩn vơ gì vậy chứ? Nàng còn không biết đây là chỗ nào, nếu lỡ Tôn gia đuổi đến đây...

Nàng không yên tâm ăn hai muỗng cháo, rồi thử thăm dò hỏi: Nơi này là chỗ nào vậy?

Tiết Thụ một ngụm răng trắng cắn dưa chuột giòn vang, cũng không ngẩng đầu lên: Ở đây là làng Hồ Lô.

Làng Hồ Lô? Diệp Nha chưa từng nghe nói tới, tiếp tục hỏi: Vậy ngươi có biết trấn Bình Dương không? Hoặc là thành Lâm Dương? Nhà nàng ở trấn Bình Dương, Tôn phủ ở thành Lâm Dương.

Tiết Thụ gấp thịt thỏ vào chén của nàng, như cũ lắc đầu: Không biết, ta mới chỉ đi qua trấn Đông Kiều.

Diệp Nha cảm thấy an tâm một chút, ngay cả thành Lâm Dương mà Tiết Thụ cũng chưa từng nghe nói đến, chứng tỏ nơi này cách thành Lâm Dương rất xa, ít ra trong một thời gian nàng cũng không cần lo lắng bị Tôn phủ phát hiện...Nhưng mà, nhìn Tiết Thụ ngu ngốc như vậy, nàng có chút không dám chắc, hay là vì hắn quá ngốc mới không biết nơi đó? Không được, nàng phải tìm người khác hỏi một chút.

Trong lòng có tâm sự, tuy rằng Diệp Nha rất đói bụng, lại ăn không vô, ăn một chút cháo thì buông đũa xuống, Ta ăn no rồi, ngươi ăn thịt nhiều một chút đi, nhớ chừa lại cho đại ca của ngươi. Mặc dù trời rất nóng, nhưng thịt thỏ chỉ mới nướng, có lẽ có thể giữ được đến trưa.

Tiết Thụ cảm thấy một mình hắn cũng có thể ăn hết thịt thỏ, nhưng vừa nghĩ đến đại ca vất vả săn thú và tam đệ gầy yếu, hắn cố tình gắp dưa chuột ăn.

Cơm nước xong, Tiết Thụ để Diệp Nha nghỉ ngơi trên giường đất, chủ động đi dọn dẹp chén đũa.

Bên dưới Diệp Nha hơi đau, vì thế nàng không muốn nhúc nhích, dù sao trong nhà cũng chỉ có Tiết Thụ ngốc, nàng không cần để ý cái gì, lười biếng ngồi ở đầu giường, yên lặng ngẫm nghĩ một đống ý nghĩ lộn xộn trong đầu.

Theo lời của Tiết Thụ, nàng từ trên trời rơi xuống, thật sự rất kỳ lạ, nàng rõ ràng đã nhảy vào trong hồ, cùng lắm là bị nước cuốn trôi đi, tạo sao lại có thể rơi từ trên trời xuống được? Chẳng lẽ là do lúc nàng qua cầu Nại Hà đứng không vững, không cẩn thận ngã xuống? Mà lúc này nàng đã bị luân hồi đến một thế giới khác.

Nếu đây là sự thật, Diệp Nha không biết nên cao hứng hay khổ sở, cao hứng là, nàng không cần lo lắng bị Tôn phủ bắt trở về, khổ sở là, nàng sẽ không còn được gặp lại cha mẹ, tuy rằng bọn họ bán nàng đi, nhưng dù sao đó vẫn là người thân ruột thịt của nàng.

Nương tử, chúng ta đi đến nhà thôn trưởng đi? Đại ca nói, nếu nàng nguyện ý ở lại làm nương tử của ta, chúng ta phải nói với thôn trưởng một tiếng, làm như vậy người khác mới biết nàng là nương tử của ta. Tiết Thụ đột nhiên tiến vào, cười hắc hắc nói với nàng, giọng nói khàn khàn thật thà, rất êm tai.

Diệp Nha kinh ngạc nhìn Tiết Thụ, thì ra Tiết gia bằng lòng cho nàng danh phận, nàng sẽ không phải không danh phận bị Tiết Thụ chiếm đoạt, như vậy, phải đi gặp thôn trưởng sao? Nếu đi, nàng sẽ là nương tử của hắn, không thể hối hận nữa...

Ánh mắt của nàng trống rỗng, giống như con mèo nhỏ không có chỗ nương tựa, Tiết Thụ không hiểu khó chịu.

Hắn đi tới, thử ôm Diệp Nha vào ngực, thấy nàng không có trốn, hắn cao hứng không biết phải làm gì nữa, vừa rồi nương tử đã nói hắn không được chạm vào nàng, nhưng coi bộ ôm nàng như vậy cũng không sao cả. Cao hứng qua đi, hắn nhớ tới hình như nương tử rất khó chịu, vụng về vỗ nhẹ sau lưng nàng: Nương tử, nàng làm sao vậy? Thôn trưởng rất tốt, nàng không cần phải sợ ông ấy. Đại ca nói, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không ai biết nàng từ trên trời rơi xuống.

Trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn, quần áo xa lạ lại mang mùi hương dễ chịu, Diệp Nha đột nhiên cảm thấy nam nhân này có thể dựa vào. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao lớn tuấn mĩ: Ta làm nương tử của ngươi, vậy cả đời này ngươi đều không được khi dễ ta, được hay không?

Nàng từng nghe bà quản gia nói, lời thề của nam nhân thối lắm, không thể tin, nhưng giờ phút này, chỉ có hỏi một câu như vậy, có được cam đoan của hắn, nàng mới có thể thuyết phục bản thân gả cho hắn, an tâm sống qua ngày với hắn.

Tiết Thụ mím môi thật chặt, không nói gì.

Trong lòng Diệp Nha cảm thấy căng thẳng, thì ra một tên ngốc cũng không dễ dàng hứa hẹn .

Ngay khi nàng định buông hắn ra rời đi, nàng nghe Tiết Thụ nói lắp bắp: Nương tử, như thế nào mới là khi dễ? Có phải giống như...tối hôm qua... ta nằm trên người nàng sao? Nhưng ta cảm thấy rất thích, trừ bỏ chuyện này, chuyện khác ta đều nghe lời nàng được không? Hắn còn nhớ rõ, nương tử nói làm chuyện đó chính là khi dễ nàng, vừa nghĩ đến chuyện đó cả người hắn đã run rẩy sung sướng, hắn không thể đồng ý được, hắn muốn, hắn muốn mỗi đêm đều ôm nương tử làm như vậy.

Mặt Diệp Nha nhất thời đỏ bừng lên, Tiết Thụ quả nhiên là đồ ngốc mà...

Đã quyết định làm vợ hắn, chuyện này khẳng định không thể tránh được ...

Nàng gục đầu xuống, nhìn xuống cổ tay áo của mình, cúi đầu nói : Chuyện đó, chuyện đó không tính, nhưng mà, nếu ngươi... muốn... sờ ta, phải được ta đồng ý mới được. Tối hôm qua nàng mê man mới để cho hắn thực hiện được, hiện tại nàng tỉnh, muốn cùng hắn làm chuyện như vậy, mới nghĩ thôi mà nàng đã cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Tiết Thụ cái hiểu cái không, thấy gương mặt nương tử đỏ hồng lên rất đẹp mắt, trong lòng thích vô cùng, ngốc hồ hồ đồng ý.

Nương tử nói sao thì làm vậy.

Diệp Nha cảm thấy kiên định, không có bất kỳ lý do gì, nàng chính là tin tưởng Tiết Thụ có thể nói được làm được.

Tên của ta là Diệp Nha, ngươi không nên gọi ta là nương tử, gọi ta Diệp Nha đi. Ở Tôn phủ dù là một nha hoàn cũng có tên riêng, nhưng nàng không bao giờ muốn dùng cái tên đó nữa .

Tiết Thụ không vui, dính sát vào Diệp Nha, giống như đứa nhỏ quấn quít lấy mẫu thân đòi ăn kẹo, Nương tử chính là nương tử, ta muốn gọi nàng là nương tử.

Diệp Nha chịu không nổi hành động này của hắn, vội nói: Được rồi được rồi, vậy trước mặt người ngoài ngươi gọi ta là Diệp Nha, lúc chỉ khi có hai chúng ta thì gọi ta là nương tử!

Tiết Thụ còn muốn tiếp tục chơi xấu, Diệp Nha lạnh lùng nói: Vừa rồi ngươi đã nói cái gì cũng sẽ nghe lời ta, chẳng lẽ đều là lừa gạt ta?

Tiết Thụ vội vàng lắc đầu, xua tay: Không lừa nàng, tuyệt đối không lừa nàng!

Diệp Nha bị bộ dáng ngốc ngếch của hắn làm cho nở nụ cười, đôi mắt đen bóng giống trăng trên trời: Vậy ngươi thử kêu một tiếng nghe chút?

Tiết Thụ nhìn xem ngây dại, chớp chớp mắt: Bảo bối!

Giọng nói trầm thấp như du dương như tiếng mưa rơi, tiếng kêu bảo bối kia làm cả người Diệp Nha như nhũn ra...

Tiết Thụ thực thích cách gọi mới này, ôm Diệp Nha gọi không ngừng: Bảo bối, nương tử, bảo bối, bảo bối...

Chưa từng có người nào gọi nàng thân thiết như vậy, Diệp Nha mặt nóng bừng lên, vội vàng cắt dứt lời hắn: Được rồi được rồi, chúng ta đi đến nhà thôn trưởng đi. Nếu quyết định ở lại, phải sớm dàn xếp mọi việc ổn thỏa, nếu không vô danh vô phận như vậy sẽ bị người khác lên án.

Tiết Thụ cười hắc hắc, nương tử bằng lòng đi với hắn đến nhà trưởng thôn có nghĩa là đã đồng ý làm nương tử của hắn! Hắn cuối cùng cũng có nương tử rồi, mà nương tử còn đẹp đến thế, so với cô nương đẹp nhật trong thôn là Hạ Hoa, nàng còn đẹp hơn nhiều!

Thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, Diệp Nha rất lúng túng, đi ra ngoài trước .

Ra cửa, nhìn thấy một khoảng trời trong xanh, rừng cây thay lá, đồi núi trập trùng liên tiếp bao quanh thôn xóm.

Diệp Nha quay đầu, đằng sau Tiết Thụ đã khóa cửa kỹ, cười lộ ra hàm răng trắng tinh với nàng, đôi mắt xinh đẹp cong thành một đường vòng cung.

Nàng bất giác nở nụ cười.

Hắn tuy ngốc, nhưng rất dễ gần, làm cho nàng yên tâm rất nhiều. Sống đến nay, nàng không cầu mong gì nữa, nếu có thể bình yên sống qua ngày, cũng đã đủ rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bảo bối, bảo bối, ta kêu thử vài tiếng, ôi, thật buồn nôn mà...

/165