Tổng Tài Cường Sủng: Bà Xã Thật Ngọt Ngào

Chương 1.1: Người đàn ông lạnh lùng nhất

/1384


Chương 1.1: Người đàn ông lạnh lùng nhất

Trong căn phòng u tối, toàn thân Ninh Sơ nóng giống như đang bị nướng trong nham thạch nóng chảy tại núi lửa.

Ngón tay mảnh khảnh tinh tế có hơi trắng xanh quơ quơ lung tung trong không trung, đột nhiên, một trận đau đớn khó chịu ập đến.

Á - -

Ninh Sơ túm chặt lấy bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông, móng tay dọc theo da thịt ghim thật sâu vào mu bàn tay.

Ninh Sơ mở đôi mắt phủ đầy hơi nước, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa mê mang.

Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, tựa như chỉ có tiếng gõ bàn phím khe khẽ.

Ninh Sơ nhắm chặt mắt.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Không, đây cũng không phải một giấc mơ, mà là chuyện vô cùng chân thật cô đã trải qua vào bốn năm trước.

Hơi thở cực nóng, lòng ngón tay thô ráp của người đàn ông, tất cả mọi thứ, vừa rõ ràng lại mơ hồ như thế.

Cô không biết người đàn ông cướp đi lần đầu của cô là ai, cô chỉ biết là, sau sự kiện kia, cuộc đời của cô, đã có sự thay đổi mang tính hủy diệt...

"Buông tay!"

Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén của người đàn ông, Ninh Sơ hoảng hốt, bấy giờ mới nhớ ra, giờ phút này cô đang ở trên máy bay từ Italy đến đi thành phố Hạ Xuyên.

Phát hiện ra tay mình vẫn đang nắm chặt lấy mu bàn tay người đàn ông, lại nghĩ đến tiếng kêu đơn âm tiết 'á' khi nãy, đáy mắt Ninh Sơ không khỏi thoáng qua một chút xấu hổ.

Buông tay, nhìn vết cào nhàn nhạt trên mu bàn tay người đàn ông, cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, "Sorry, tôi không cố ý!"

Người đàn ông cất giọng lạnh lùng nhạt nhẽo 'ừm' một tiếng, tựa như không có ý trách cô.

Đồng thời, có vẻ như anh ta cũng không có ý muốn nói chuyện với cô.

Cảm giác cực kỳ lạnh lùng và xa cách.

Trong cabin không bật tắt đèn, rèm cửa cũng đã sớm được kéo xuống, ánh sáng mờ tối, Ninh Sơ không nhìn rõ được vẻ ngoài của người đàn ông, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn laptop anh ta đang bật mà mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng đại khái.

Đó là người mang khí chất trong trẻo, lạnh lùng, lại cao không thể chạm tới.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, trên người không có hương nước hoa, mà là hương bạc hà thoang thoảng, sạch sẽ, mát lạnh, mê người.

Tay phải anh ta đang gõ bàn phím, hình dáng bàn tay tương đối đẹp đẽ, lại còn cực kỳ thon dài...

Ninh Sơ lại nhìn đến cái tay trái bị cô cào tổn thương, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, "Nếu không thì tôi tìm tiếp viên hàng không tới giúp anh xử lý chút nhé?"

Tầm mắt người đàn ông vẫn chưa hề rời khỏi màn hình máy tính, coi như không nghe thấy lời cô nói.

Ninh Sơ nâng bàn tay nhỏ có hơi trắng xanh, đang muốn rung chuông thì giọng nói từ tính trong trẻo cao quý của người đàn ông vang lên, "Không cần."

Ninh Sơ cúi đầu, bĩu môi.

Thật đúng là lạnh lùng mà!

Thôi, nếu đã không cần cô chịu trách nhiệm, vậy thì cô cũng chẳng muốn ‘mặt nóng dán mông lạnh'(1) làm gì.

1. Mặt nóng dán mông lạnh: đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

Ninh Sơ day day bên huyệt Thái Dương có chút đau nhức, cởi dây an toàn ra, đứng dậy từ trên ghế ngồi.

Cô đến toilet vã nước rửa mặt, làm dịu đi cảm xúc ngổn ngang trong lòng, sau đó mới mở cửa, đi ra ngoài.

Máy bay đột nhiên rung rắc một cái, cô không có chuẩn bị, thân thể không khống chế được mà ngã về phía trước.

Ngay lúc cô sắp té ngã, bên eo mảnh khảnh, nhiều hơn một cánh tay.

………….


/1384