Tổng Tài Cường Sủng: Bà Xã Thật Ngọt Ngào

Chương 7: Dịu dàng gọi anh

/1384


…………

Chương 7: Dịu dàng gọi anh

Lông mi dài của Ninh Sơ khẽ run rẩy.

Trên da thịt như còn vương nhiệt độ của anh, có chút nóng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn xuất hiện nụ cười, "Không sao, muốn làm người phụ nữ của anh Dung, đương nhiên là không dễ rồi."

Dung Cẩn Ngôn khẽ cười một tiếng, dập tắt mẩu thuốc lá, không thèm liếc cô lấy một cái, đứng dậy, đi đến bàn đánh bài.

Cố Ngọc thức thời nhường ra một ghế.

Ninh Sơ cầm túi, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Cố Ngọc đi tới, một lần kéo cô về trên ghế sofa.

Chuyển ly rượu cho cô, "Người đẹp, anh hai chướng mắt em, hay không cứ để cậu đây nhận em vậy?"

Ninh Sơ nhấp ngụm rượu, ý cười nghiên nghiên, "Cậu chủ Cố đừng đùa tôi, cậu là chủ của vạn bụi hoa, sao lại để mắt đến tôi được!"

Cố Ngọc là người thông minh, sao không nghe ra Ninh Sơ ý trên mặt chữ.

Cô nàng này là đang chướng mắt anh ta!

Hừ, lại nhắm vào nam thần trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất, được tất cả phụ nữ tha thiết mơ ước của thành phố Hạ Xuyên, lá gan đúng thật không nhỏ!

Cố Ngọc gật đầu cười, "Thế phải làm sao bây giờ, anh hai tôi hình như không có hứng thú với cô."

Ninh Sơ nhìn về phía người đàn ông tuấn tú lịch sự tao nhã kia, rất ít có người đánh bài mà cũng toát ra được khí chất này, cô nhếch môi, cười xinh đẹp, "Chúng ta cứ chờ xem!"

Nhìn đôi mắt đảo vòng cứ như yêu tinh của Ninh Sơ, Cố Ngọc thầm mắng một tiếng trong lòng.

Khó trách trong giới truyền tai nhau một câu, Ninh Sơ là Đắc Kỷ chuyển thế.

Người phụ nữ này, thật con mẹ nó yêu tinh!

Ninh Sơ không muốn về nhà họ Ninh, sau khi trở về cô có thể tưởng tượng ra mưa bão thế nào đang chờ mình.

Ở trong phòng bao uống cùng Cố Ngọc không ít rượu, đến khoảng hai giờ, thì cuộc vui tan cuộc.

Từ trước đến nay tửu lượng của Ninh Sơ không tệ, nhưng vì tâm trạng cực xấu nên đêm nay cô không uống đến đầu óc có chút đau.

Cô là người cuối cùng ra khỏi phòng bao.

Đi ở sau Dung Cẩn Ngôn.

Cô cũng không phải cố ý đi theo Dung Cẩn Ngôn, mà là Dung Cẩn Ngôn đi rất chậm, những người khác đều đi hết rồi, một mình anh cứ thong thả đi trước chắn đường cô.

Cô giẫm đôi giày cao gót 7 phân, đầu óc hỗn loạn, đi đường không ngã đã không tệ lắm rồi, cho nên đương nhiên không thể đi nhanh.

...

Cửa club.

Lục Chi Hoành nhìn Cố Ngọc trực tiếp nôn lên người phụ nữ ôm trong lòng không khỏi nói, "Một chai rượu ngon cứ thế bị cậu với Ninh Sơ nốc hết, tôi vốn muốn để cho anh hai uống, sau đó lại tìm người đẹp cho anh ấy phát tiết."

Cố Ngọc ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực phập phồng mãnh liệt của người phụ nữ, cười như không cười nói, "Cậu may mà không để cho anh hai uống, nếu không đã cho anh ấy biết, mẹ nó xong đời rồi !"

"Đúng rồi, anh hai đâu, sao không thấy xuống?" Lục Chi Hoành nghĩ đến Dung Cẩn Ngôn và Ninh Sơ cùng đi cuối, anh ta sợ Ninh Sơ uống say sẽ chiếm tiện nghi của Dung Cẩn Ngôn, muốn quay trở lại, lại bị Cố Ngọc giữ chặt, "Chẳng lẽ câu còn sợ anh hai bị chiếm tiện nghi sao? Nếu anh ấy không muốn, ai có thể chiếm tiện nghi của anh ấy?"

Lục Chi Hoành, "Cậu nói xem anh hai rốt cuộc có ý với Ninh Sơ không?"

"Chỉ cần là đàn ông bình thường, sợ là đều có ý với Ninh Sơ đi! Anh hai có lợi hại thế nào thì cũng là người."

...

Ninh Sơ vào thang máy, đầu hoa mắt choáng.

Không chỉ choáng đầu, thân thể còn có chút nóng bất thường.

Cô cởi hai cúc áo sơ mi, thân thể vô lực dựa vào góc thang máy.

Đôi mắt khép hờ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng quần đen trước mặt.

"Anh Dung."

Không để ý tới cô.

Cô bĩu môi đỏ mọng, cũng không tức giận, giọng nói mềm mại, "Có phải anh cũng giống bọn họ, cảm thấy tôi rất đáng ghét không?"

Vẫn không để ý tới cô.


/1384