Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 11 - Chương 4.2

/27


Edit : Sóc Là Ta

Vào trong cửa hàng, có đủ loại hoa hỗn hợp, lại có nhiều loại hoa có mùi thơm dịu dàng thanh khiết khiến Tào Đông Minh cảm thấy rất thoải mái, mà lúc này biểu hiện của Lâm Đại Dung lại quá lo xa rồi.

Chỉ thấy Lâm Đại Dung đi thẳng tới dàn hoa Uất Kim Hương, Tào Đông Minh còn chưa kịp thưởng thức mùi thơm, nhìn thấy cử chỉ của cô thì cũng vội vàng nói: “Không phải loại đó, có hoa hồng vàng hay không?

Có. Lâm Đại Dung nghi hoặc liếc mắt nhìn anh.

Tôi muốn tặng cho cô. Nhìn ra thái độ nghi hoặc của cô, Tào Đông Minh nhắm mắt nói, bên tai còn có chút đỏ vì thẹn.

Lâm Đại Dung không suy nghĩ nhiều, mà cô cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, giúp anh gói kỹ bó hoa kia và sau đó giao cho anh. Khi Tào Đông Minh nhận hoa và nhìn chung quanh, trông không giống như anh đang xem hoa mà giống như đang muốn ném bỏ một củ khoai lang lớn làm bỏng tay mình.

Đẹp không? Anh hỏi cô.

Vấn đề này khiến Lâm Đại Dung suýt chút nữa bật cười Đương nhiên là đẹp, tôi có chứng chỉ nghề đàng hoàng, cũng không phải nghiệp dư nha.

Tào Đông Minh liền ho khụ một tiếng, khóe mắt quét một vòng quanh những tiệm bán hoa gần đó. Sau khi xác nhận không có ai, hai tay anh đưa về phía trước đẩy bó hoa đến trước mặt cô: Hoa này… hoa này tặng cô.

Chết tiệt, anh đang nói lắp cái gì đây? Hơn nữa tay tại sao trống trải thừa thải thế này? Nếu cô ấy phát hiện thì không phải anh xấu hổ đến chết mất thôi.

Tặng tôi sao? Lâm Đại Dung cũng không hề che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt mình.

Nói chung cô nhận đi rồi nói. Đáng chết, sao lúc này anh lại lớn tiếng với cô? Ý tôi muốn nói xin cô hãy nhận lấy.

Lâm Đại Dung nhận hoa, liếc trộm anh như có ý nói không muốn đem tiền trả lại anh.

Tào Đông Minh kéo cánh tay còn lại của cô, nếu như cô thật sự muốn anh lấy lại số tiền kia thì không phải anh rất mất mặt hay sao Đi nhanh đi, bị muộn rồi.

Chờ đến khi Lâm Đại Dung phản ứng lại, cô đã ôm một bó hoa to và đi cùng Tào Đông Minh đến nhà trẻ rồi. Hàng xóm chung quanh nhìn thấy cũng nở nụ cười ám muội.

Gay go rồi, lúc này Lâm Đại Dung mới phát hiện tình hình quả thực không ổn. Cô ôm bó hoa lớn như vậy đến nhà trẻ làm gì đây?

Nói chung coi như chúng ta hoà nhau. Tào Đông Minh tự nhiên nói.

Cái gì? Cô nhìn anh.

Cái gì là cái gì? Tôi nói rồi mà cô không nghe sao? Tào Đông Minh thở dài, lạ lùng nhìn




/27