Chú, Mạng Chú Lại Thiếu Tôi

Chương 30.1: Chú, ai ở đây thế.

/2310


Chương 30.1: Chú, ai ở đây thế.

Một quả ớt lớn như vậy lao thẳng tới, lại dùng sức để bay, từ trên xuống dưới cả người đều lao tới, nhanh đến mức như một cơn gió vậy.

Nếu không phải Tần Mặc Sâm phản ứng nhanh, sau khi lảo đảo lùi lại một bước liền nhanh chóng đỡ cánh tay của cô nhóc, nếu không Tô Khả Khả chắc chắn theo bụng người đàn ông trượt xuống, cuối cùng khuôn mặt như chó gặm phân trực tiếp rơi vào cái chỗ kia.

Tần Mặc Sâm thuận thế luồn tay vào dưới nách cô, bế cô nhóc đang chật vật lên, đặt xuống mặt đất bằng phẳng.

Chân của cô nhóc hơi mềm, suýt nữa không đứng vững.

“Cô nhóc, không sao chứ?” Tần Mặc Sâm nhíu mày.

Tô Khả Khả chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như lưu ly chứa đầy nước mắt, hai hạt đậu ở khóe mắt muốn rơi lại không rơi.

Tần Mặc Sâm vui vẻ, “Là cô đụng vào tôi, tôi còn chưa mở miệng, cô đã uất ức trước rồi?”

Miệng nhỏ của Tô Khả Khả khẽ động, còn chưa kịp nói gì, hai hàng máu mũi đã chảy xuống trước.

Vẻ mặt Tần Mặc Sâm hơi thay đổi.

Tô Khả Khả che mũi giọng nói buồn bực phàn nàn: “Chú, bụng của chú làm từ cái gì thế, vì sao cứng như vậy chứ, đau chết mất.”

“Nếu cô thật sự đụng vào bụng của tôi, bây giờ người có việc không phải là cô mà là tôi rồi. Bây giờ, giơ hai cánh tay lên, đầu hơi ngửa lên, cố hết sức nghiêng người ra sau.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tốc độ nói chuyện nhanh hơn lúc trước.

Tô Khả Khả vội vàng làm theo, giơ cao hai tay lên, ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ rất buồn cười.

“Chú, hình như làm vậy tôi không thể đứng vững được.”

“Tôi sẽ đỡ cô.” Một tay của Tần Mặc Sâm đỡ lấy eo của cô, một tay bóp mũi cô, ngón trỏ và ngón cái ép chặt hai bên cánh mũi.

Mũi bị nắm lấy, Tô Khả Khả liền há môi, muốn nói gì đó, Tần Mặc Sâm không đợi cô mở miệng, ánh mắt nghiêm nghị đã nhìn sang rồi, “Trước tiên đừng nói vội.”

Tô Khả Khả à một tiếng.

10 phút sau, chờ mũi của Tô Khả Khả không chảy máu nữa, Tần Mặc Sâm mới thả tay ra.

“Tứ gia, đây là khăn lông ướt và túi chườm nước đá.” Hiệu suất làm việc của trợ lý Ngô rất tiêu chuẩn.

Tần Mặc Sâm nhận túi chườm nước đá đắp lên trán và phần gáy của Tô Khả Khả, bảo đảm sẽ không chảy máu mũi nữa, mới dùng khăn lông ướt lau vết máu đã khô ở mũi cô nhóc, cuối cùng lau móng vuốt đầy thịt toàn là máu mũi.

Sao đứa bé này lại ngu xuẩn thế chứ.

Tô Khả Khả lặng lẽ liếc nhìn Tần Mặc Sâm.

Lại liếc một cái.

Mặt không biểu cảm, rất nghiêm túc.

“Chú, vừa rồi tôi quá kích động, nên mới không để ý dưới chân, sau này tôi sẽ chú ý.” Tô Khả Khả nói nhỏ.

Bây giờ ngón chân của cô còn đau đây này.

Tần Mặc Sâm à một tiếng, “Cô không phải thầy phong thủy sao, còn không tính được hôm nay mình có tai nạn đổ máu à?”

Tô Khả Khả chu môi giải thích: “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình, đạo lý cũng như thế, chúng tôi cũng không có cách nào bói cho bản thân, ngược lại cũng có thể dùng một số cách bí mật, nhưng sẽ tổn hại đạo hạnh, người bình thường sẽ không làm như vậy.”

Tần Mặc Sâm gật đầu, “So với sau khi biết lại lo lắng hãi hùng, chẳng thà ngay từ đầu không biết.”

Tô Khả Khả cười hắc hắc, “Cũng không thể nói như vậy, dựa theo cách nói của chú, chẳng phải nghề này của chúng tôi sẽ mất chén cơm rồi sao?

Sau khi tính ra chút gì đó, có thể giúp cố chủ đề phòng chu đáo, cũng như chú vậy, không phải chú cũng để đại sư tính xem gần đây có kiếp nạn gì lớn, vì vậy mới thuê tôi đến bảo vệ chú sao?”

Tần Mặc Sâm nhìn lướt qua cánh tay và bắp chân nhỏ của cô, im lặng không nói.

Nên giải thích thế nào đây, thật ra chuyện này chỉ là một hiểu lầm…

Tần Mặc Sâm cảm thấy, tạm thời vẫn không giải thích thì thỏa đáng hơn, nếu không sự trưởng thành của một người lớn như anh sẽ giảm bớt rất nhiều.


/2310