Chuyên Sủng

Chương 45 - Chương 38

/62


Mùa hạ, Quân doanh của Trung Nam quốc.

Trời nắng chang chang, gắt như lửa.

Vào mùa hè, sau giờ ngọ (12 giờ) cực kỳ oi bức, người luyện tập và người bị luyện tập không thể nghi ngờ là một sự dằn vặt.

Huấn luyện đã sớm được tạm ngừng, mười mấy phụ nhân hùng hùng hổ hổ buôn chuyện nói muốn đi kỹ viện giải dục hỏa, lại có không ít người kết thành nhóm đi tắm.

Tất nhiên, còn có mấy người, là muốn đi tìm người nào đó trong doanh làm trò vui.

Này! Các ngươi có để ý không hả! Mặt hàng xấu xí đặc biệt yêu quý chiếc vòng cổ, hay là chúng ta đi...

Ta nói này, dù gì cũng là người có quan hệ với bệ hạ và Tả tướng đại nhân, làm như vậy có phải hơi quá đáng! Vòng cổ hình như rất quý giá!

Xì! Ngươi gan nhát như thỏ vậy! Điều này mà cũng không dám chơi? Các ngươi không nhìn ra sao! Làm phiền công tử của Tả tướng nên bị ném đến quân doanh như một con cẩu, còn có quan hệ gì chứ! Có cái lông? Không chừng bị đem đến đây để là quân kỹ cũng nên!

Mẹ ơi! Hắn mà là quân kỹ? Ngươi chịu nổi không? Nếu chịu đựng giỏi hãy nhịn nước chua trong bụng, đừng có mà nôn ra đó!

Ngươi cút đi! Còn muốn đè hắn? Mẹ ơi dám nói ác độc như vậy...

Nhìn khắp nơi trong quân doanh đều là nữ nhân, cũng không phải là không có một người nam nhân...

Nam nhân có thân mình cao lớn cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, cong người ngồi trong một góc của doanh trại gặm nửa miếng bánh khô.

Khó khăn lắm nữ nhân mới tìm được hắn, đi đến, nam nhân cảm giác được, vội vàng căng thẳng đề phòng mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt của đối phương liền thở phào nhẹ nhõm, Hàn Triều, có chuyện gì sao?

Không có gì. Nữ nhân đưa cho một bát cơm gạo kê, Ngươi ăn cái kia có thể no bụng sao?

Có thể. Nam nhân đẩy bát ra, từ chối nói, Không cần, đều là quân lương trong doanh phát cho.

Đều là quân lương trong doanh trại phát, vậy thì sao chứ? Nữ nhân cầm bát đặt xuống trước mặt nam nhân, nổi giận nói, Dựa vào cái gì tất cả mọi người có thể ăn cơm bằng gạo ăn đến no, mà người một ngày một đêm cũng chỉ được ăn bánh khô?

Không sao, đủ ăn. Nam nhân nhai hết một miếng cuối cùng, nuốt xuống, Lấy về đi, người khác thấy thì không tốt. Ta đi luyện võ đây.

Ôi ~ ôi ôi! Đây không phải là người phu quân trinh tiết đây sao? Vài người nữ nhân tìm thú vui đi đến, Loại hàng này... Chậc chậc... Hàn Triều, không nhìn ra, ngươi thật đúng là không biết ăn kiêng đó!

Ngươi nói cái gì!? Nữ nhân ngay lập tức nhảy dựng lên, lại bị nam nhân đứng một bên kịp thời đè xuống dưới, Đúng, làm dơ bẩn ánh mắt của ngươi, là ta sai.

Lê Thư! Ngươi nhịn các nàng, không phải để cho các nàng đạp lên mặt mũi của ngươi sao! Nữ nhân không phục hô lên, nam nhân lại giống như không ngại, Đừng làm ồn. Cúi đầu nói một câu.

Hàn Triều nghe vậy, rất khó chịu, thái độ của hắn, khiến cho nàng cảm thấy, nàng giống như muội muội của hắn vậy, nữ nhi của hắn hoặc là... như gánh nặng của hắn vậy.

.... Gánh nặng của hắn?

Bỗng nhiên Hàn Triều ngừng động tác.

A! Thật đúng là nghe lời... Nữ nhân đừng đầu hài lòng nhìn về phía Hàn Triều đứng một bên đã ngừng làm ồn ào, lại nhìn về phía nam nhân, Nói chung, chúng ta chỉ đến tìm một đồ vật, sau đó mới chạy đi tìm vui.

Nam nhân dường như không có hứng thú với lời nói của nàng, nàng cũng không nóng nảy, móc ra một vật nhẹ nhàng lắc lư qua lại, sau đó hài lòng nhìn ánh mắt của đối phương đột nhiên trợn to, Ngươi! Trả lại cho ta! Nam nhân bất chợt đứng dậy.

Hả! Sợ hãi như thế à... Vòng cổ này rất quý sao? Làm từ cái gì đây... Thấy nam nhân đã đi đến trước người, nhưng cũng không dám đến giật lại, giống sự sợ chiếc cổ tinh xảo không chịu nổi sự lôi kéo, nữ nhân rất hài lòng hiệu quả như vậy, thả vòng cổ nắm trong lòng bàn tay.

Hừm.... Dùng cái này bắt hắn là gì đây... Nữ nhân nghiêm tức suy nghĩ.

Để cho hắn xích lõa đi một vòng quanh quân doanh thì thế nào?

Hừ! Với loại mặt hàng này, ngươi muốn bị toàn bộ mọi người trong doanh trại chặn đánh hay sao?

Không như thế thì để cho hắn làm gì? Bình thường không có vòng cổ thì hắn vẫn cứ để cho sỉ nhục đó thôi!

Mẹ ơi! Mẹ nó đầu năm này muốn chêu đùa một ngươi cũng không có cách nào, các ngươi còn nghĩ ra cách nào không?

Đồ đề tiện này, không có chỗ để dùng! Biết bắt hắn làm gì bây giờ?

Nói nhao nhao ồn ào không có một câu có ích. Người đứng đầu nhổ nước bọt nói một câu, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, Hay là, chúng ta phá hủy vòng cổ này, xem hắn phản ứng thế nào?

Tự thấy cách này không tồi,


/62