Cô Vợ Quân Nhân Khó Cưng Chiều

Chương 13.2: Tôi sẽ không để mình chịu tiếng xấu thay người khác

/916


Chương 13.2: Tôi sẽ không để mình chịu tiếng xấu thay người khác

Sau khi cô gõ cửa bước vào, cô liền nhìn thấy Tạ Hầu đang đứng ở trước bàn của Khổng Nghĩa, anh ta cúi đầu, dáng vẻ như thể thừa nhận sai lầm của mình, mà Không Nghĩa sắc mặt có chút khó coi.

Tần Man mặt không chút thay đổi hét lên: “Báo cáo.”

Chỉ là khi Khổng Nghĩa nhìn thấy đó là Tần Man, cùng với một tiếng báo cáo của cô, khuôn mặt đó càng thêm khó coi.

Khổng Nghĩa miễn cưỡng đáp: “Ừ! Vào đi.”

“Báo cáo với huấn luyện viên, đây là mười lần điều lệ và quy định mà tôi đã sao chép, xin hãy kiểm tra.” Tần Man đưa mười trang giấy trong tay sau khi đi vào.

Khổng Nghĩa nhận lấy xem qua, chữ viết trên đó rất gọn gàng và ngăn nắp, mười trang chữ viết tay đều giống hệt nhau, hiển nhiên là không hề tìm người nhờ vả, cũng không có vẻ gì là chép lấy lệ.

Nhưng Khổng Nghĩa cảm thấy hơi lạ vì không có gì có vẻ lấy lệ.

Hôm qua thằng nhóc này đã tự làm chính mình xấu hổ ở trước mặt mọi người, sao tự nhiên hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?

Có thể có chiêu khác?

Bởi vì Không Nghĩa biết được sự thật từ chỗ Tạ Hầu, anh ta đã đợi vài phút vì lý do này, chỉ để xem hành động sau đó của Tần Man.

Không chỉ có anh ta đang đợi, mà cả Tạ Hậu bên cạnh anh ta cũng đang đợi.

Nhưng Tạ Hầu cảm thấy Tần Man đã biết, mà anh ta đã muốn nhận lỗi nên không có gì phải sợ, đơn giản là tranh thủ khoảng thời gian trống, xin lỗi Tần Man.

"Tôi xin lỗi, Tần Man."

Anh ta nói rất chân thành, Tần Man ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Rõ ràng là đã rõ lý do tại sao anh ta phải xin lỗi.

Khổng Nghĩa thấy Tần Man thờ ơ ừ một tiếng xem là đáp lại, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, phản ứng và tư thế này không giống cảm giác ngang hàng giữa các đồng đội, mà giống như là kẻ cấp trên và cấp dưới.

Nhưng bởi vì Tạ Hầu làm không đúng, Khổng Nghĩa cũng không nói gì, chỉ tạm thời bảo người trở về trước, nhưng lại giữ Tần Man ở lại.

Không khí trong phòng yên lặng có chút ngượng ngùng.

Khổng Nghĩa ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí có phần kỳ quái, nói: "Anh không làm chuyện này, tại sao lúc đó anh lại không nói ra, như vậy... anh cũng không cần bị phạt."

“Anh không làm gì sai, tôi muốn nói gì.” Tần Man đứng đó, thờ ơ nói tiếp: “Anh phạt tôi vì tôi không tuân theo quy tắc, không liên quan đến chuyện khác.

Không biết tại sao Tần Man nói như vậy, trong lòng Khổng Nghĩa lại càng cảm thấy có lỗi.

Thực ra, nó vẫn có một chút liên quan...

“Nhưng tại sao anh không nói rõ mọi chuyện.” Khổng Nghĩa vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Từ đầu đến cuối, Tần Man đều không có chủ động nhắc tới chuyện mình bị oan.

Nếu không nhờ Tạ Hầu chủ động đến giải thích, e rằng chuyện này sẽ trôi qua.

Nhưng Tần Man đáp lại rất tích cực: "Anh ta sẽ giải thích."

"Tại sao anh nghĩ như vậy?"

Khổng Nghĩa rõ ràng là không hiểu sự tự tin của cô đến từ đâu.

Tần Man đứng đó, cúi đầu nhìn Khổng Nghĩa, nói: "Anh ta ở đây, là bằng chứng tốt nhất của tôi."

"... Này, nếu anh ta không đến thì sao?"

Đối mặt với hành vi truy hỏi đến cùng của Khổng Nghĩa, Tần Man chỉ biết nói: "Tôi sẽ không để mình chịu tiếng xấu thay cho người khác."

Dáng vẻ chắc chắn đó khiến Khổng Nghĩa cảm thấy hơi nghẹn lời một lúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn để cô quay trở về.


/916