Con Đường Hạnh Phúc

Chương 34 - Chương 34

/41


Chương 34

-Ngô Hà Vi, phó khoa phẩu thuật chấn thương, sinh viên xuất sắc tai Đại học Harvard, vô số bệnh viện nổi tiếng mời về, bố là giáo sư y học hàng đầu ở Đại học Y Dược tp Hồ Chí Minh. Cô cho rằng như thế là đủ để cô làm càn ở bệnh viện sao? Không có lệnh cho mổ, cũng không có giấy cam kết của người thân bệnh nhân. Cô có từng nghĩ đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra trên bàn mổ thì cuộc đời bác sĩ sau này của cô sẽ ra sao không?

Ngô Hà Vi mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sô pha đen trong phòng, Bác sĩ trưởng khoa đầu tóc đã muốn trắng gần hết gân cổ lên mắng, nếp nhăn co rúm lại không rõ đường nét khuôn mặt. Mắng được một lúc ông dừng lại thấy cô không chú ý thì tức đến sùi bọt mép.

-Thái độ của cháu là sao đây? Bộ xương già của ta chỉ ở đây hai năm nữa thôi, cháu không thấy CON nhóc Ngọc Như xấu xa kia luôn dòm ngó cái ghế này sao? Bộ cháu định làm phó mãi để con nhóc đó cưỡi đầu cưỡi cổ sao?

-Bác Thu, bệnh nhân đó, bệnh nhân đó là do cháu làm anh ta bị thương.

Ngô Hà Vi mệt mỏi lên tiếng, ông Thu cứng người nhìn cô, nuốt xuống một ngụm nước bọt ông ấp úng hỏi.

-Là, là chuyện gì nữa đây?

-Cháu và anh Trọng chia tay nhau, anh ta làm Ngọc Như có thai rồi, cháu rất tức giận. Không biết ở đâu bệnh nhân đó chạy ra, là lỗi của cháu, tất cả là lỗi của cháu, cháu không nên lái xe không cẩn thận như vậy. Anh ta bây giờ không biết khi nào mới tỉnh dậy nữa.

Cô khóc òa lên, vừa khóc vừa kể, Ông Thu giật mình, mấy nếp nhăn bị đẩy lên trên vô cùng khó coi.

-Vậy cảnh sát đã đến làm việc chưa?

-Họ đến rồi, họ nói sẽ đến vào ngày hôm sau khi anh ấy được chuyển ra khỏi phòng vô trùng. Nhưng mà vân tay của anh ta bị người ta xóa đi rồi. Cháu không biết phải làm sao cả.

-Được rồi, nói với ba cháu đi, cả anh hai của cháu, để nó sắp xếp cho cháu, đừng lo lắng lắm nữa, từ từ rồi sẽ qua thôi.

Một tiếng sau trong căn phòng nhiều thêm hai người đàn ông, Ông Luân vừa vào nhìn thấy con gái nước mắt nước mũi tèm lem thì hết hồn, mặc bộ quân trang trung úy, Ngô Anh Duy cũng hốt hoảng khi thấy em gái như vậy, trước giờ cô đều rất cứng rắn, không mít ướt giống con gái nhà người ta.

-Vi, con làm sao vậy? Có phải thằng Trọng làm gì con không?

-Ba ơi con suýt giết chết người khác, bây giờ phải làm sao đây? Không phải là con cố ý đâu

Ngô Hà Vi càng nói càng khóc dữ hơn, hai người vừa bước vào thì tim bắt đầu lên dây cót đập không ngừng.

-Chuyện gì, em giết người?

-Không phải, em gây tai nạn giao thông, bây giờ phải làm sao đây? Anh ta bây giờ không biết khi nào mới có thể tỉnh lại nữa.

-Được rồi, anh biết rồi, đừng khóc nữa, để anh tính tiếp, dừng khóc, đừng khóc.

************Ngày dài đằng đẵng đã qua*****************

-Xin chào, tôi là anh trai của Ngô Hà Vi, không biết bên anh nhận định vụ tai nạn này thế nào?

-Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa có quyết định.Ngô Anh Duy cau mày nhìn hai cảnh sát trẻ trước mặt.

-Đã làm phiền, nhưng em gái tôi rất sợ, tôi hiện giờ đang công tác ở quân khu Vũng Tàu, ngày mai phải quay về rồi, không có ở đây nữa, là anh trai tôi thật sự là rất lo lắng, liệu có thể cho tôi biết trước hướng điều tra của các anh không? Tôi cam đoan sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.

Hai cảnh sát nhìn nhau rồi nhìn quân Hàm trên vai anh.

-Thật ra chúng tôi thông qua camera của một ngôi nhà đối diện hiện trường phát hiện ra nạn nhân bị một người bịt mặt duổi theo trong tình trạng bị thương nên chạy ra bất ngờ trước xe cô Hà Vi dẫn đến tai nạn này. Cô Hà Vi có thể không cần lo lắng nữa, cô ấy không có lỗi gì.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status