Con Gái Nhà Nông

Chương 93 - Chương 93

/176


Trên huyện mỗi khi đến tháng bảy thì sẽ có hội chùa, đến lúc đó người ở các trấn các thôn mới có thể tới đây đi trẩy hội, đương nhiên, người ở huyện khác cũng tới. A di thì kiên quyết không cho phép Tiểu Bảo đi, bởi vì chuyện một lần kia thiếu chút nữa đã đánh mất Vương Phúc Nhi, vẫn còn để lại bóng ma ở trong lòng nàng. Kết quả tiểu cữu cười nói: Không có việc gì, đệ mang theo bọn nhỏ đi, hội chùa là ban ngày, đệ ôm Tiểu Bảo, Hà Hoa ôm Lượng Lượng, Khương Điền và Khương Lỗi đều là người lớn, Hoa nhi và Phúc nhi cũng không nhỏ, sẽ không đi lạc

A di nghĩ nghĩ, nói: Vậy cũng được, các đệ cần phải trông kỹ bọn nó, còn có Khương Điền Khương Lỗi, các con cũng không thể tự mình lo chơi đùa, phải trông chừng đệ đệ muội muội, biết không?

Vương Hoa Nhi nói: A di, con lớn nhất đi, con thấy không có việc gì.

Thích Gia An nói: Nhị tỷ, tỷ yên tâm, người của tiêu cục chúng ta cũng cùng đi trẩy hội, không có việc gì. Người tiêu cục cũng đều có chút tài năng, người khác còn không dám trêu chọc tới cửa.

Vì thế thương lượng xong, Thích Gia An dẫn bọn nhỏ xuất phát, địa điểm hội chùa cách nhà a di có chút xa, chỉ có thể là ngồi xe đi. Nhưng mà cách càng gần thì xe ngựa càng khó đi, đến cuối cùng thì trực tiếp không đi được. Người đánh xe nói là nhiều người xe ngựa nhiều, rõ ràng là đường bị kẹt, đi xe không được.

Dù sao cũng sắp đến, mọi người đều xuống xe ngựa, Thích Gia An cõng Vương Tiểu Bảo ở trên vai, làm cho Vương Tiểu Bảo rất vui sướng. Lượng Lượng cũng quấn quít lấy muốn như vậy, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ còn có Khương Điền là tiểu tử choai choai cõng lên, bên cạnh tiểu cữu mẫu còn trông chừng, sợ Lượng Lượng rơi xuống. Khương Điền nói: Cữu mẫu, người yên tâm đi, Lượng Lượng không nặng, con có thể cõng được, con ở trong tiệm cũng từng khiêng gạo rồi, còn nặng hơn Lượng Lượng.

Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi nắm tay nhau, nhìn người đến người đi, đều bán rất nhiều thứ, bên này chủ yếu là bán các loại đồ chơi nhỏ, còn có một ít trâm hoa, trâm gỗ … tự làm, Vương Hoa Nhi nhìn không nhấc chân đi được. Ở Vương gia thôn, mọi người cũng không có mang cái gì đẹp, nhiều lắm làm cái hoa lụa, bình thường tóc đều là bện lại, đồ trang sức là dây cột, làm sao gặp qua mấy cái này?

Vương Hà Hoa thấy Vương Hoa Nhi như vậy, nói: Hoa nhi, vừa ý loại nào?

Vương Hoa Nhi có chút ngượng ngùng, Vương Hà Hoa trực tiếp chọn mấy thứ, nàng mua vài thứ cho chất nữ nhi kiêm ngoại sinh nữ. Phúc nhi, con thích gì? Vương Hà Hoa mua một ít đồ trang sức, lại hỏi Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi nói: Cô cô, trên người con có tiền, tự con mua.

Có tiền là của con, còn đây là đồ cô cô mua cho con. Vương Hà Hoa nói.

Vương Phúc Nhi nói: Vậy cô mua cho con cái trâm hoa đi. Con thích cái này.

Vương Hà Hoa cười nói: Được, trâm hoa thì phải một đôi mới được, đến lúc đó ở trên hai búi tóc của con mỗi bên các mang một cái, nhất định sẽ đẹp.

Đó là đáng yêu có được không, Vương Phúc Nhi nói thầm.

Thích Gia An và người tiêu cục hẹn gặp mặt ở trong một tửu lâu. Mọi người đi dạo xong thì trong tay mỗi đứa bé đều có đồ ăn rồi di chuyển tới tửu lâu đó.

Vương Phúc Nhi nhìn tửu lâu này có chút nhìn quen mắt, nhìn tấm biển, Lai Cư, thì ra là chi nhánh của nhà Triệu Thư Lâm ở trên huyện, Triệu thúc thúc thật sự là lợi hại.

Thích Gia An nói phòng bao với điếm tiểu nhị, tiểu nhị vội dẫn mọi người lên lầu hai, đến phòng, bên trong cũng đã có vài người ở đó. Nhìn thấy Thích Gia An đều kêu một tiếng Thích sư phó.

Thích Gia An giới thiệu mọi người một phen, mấy người này cũng mang theo bọn nhỏ lên đây, vì thế rất náo nhiệt.

Nhưng mà người ta đều cho lễ gặp mặt, Vương Phúc Nhi cảm thấy mấy người này rất có ý tứ, đều cho hồng bao (tiền lì xì). Mấy nam nhân cũng giống như Thích Gia An, làm giáo tập ở trong tiêu cục. Ví dụ như người cao to kia, chỉ dạy côn bổng, mà cái người có râu kia, thì lại là dạy đao thương, phụ nữ của bọn họ cũng đi theo cùng.

Phỏng chừng là vật họp theo loài, người phân theo đàn, Vương Hà Hoa và mấy người phụ nữ nói chuyện rất quen thuộc.

Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều ngồi ở hai bên của Vương Hà Hoa, ngồi bên cạnh mấy người phụ nhân cũng có mấy tiểu cô nương tuổi tương đương như hai người.

Một nữ nhân mặt tròn trịa cười nói: Đại muội tử, đây là ngươi thường hay nói, khuê nữ của nhà đại tỷ ngươi sao? Bộ dạng cũng thật xinh đẹp.

Triệu đại tẩu cũng đừng khen các nàng, Ngọc Lan nhà ngươi có ai dám bì? Vương Phúc Nhi liền thấy tiểu cô nương bên cạnh người này đỏ mặt, phỏng chừng nàng chính là Ngọc Lan.

Nữ nhân mặt tròn nói: Cũng đừng nói, Ngọc Lan cái gì cũng tốt, chỉ là tật xấu đỏ mặt này không đổi được, ngươi nói có gì mà phải đỏ mặt? Đều là người quen, ta ấy, mỗi lần nói nàng cũng không có tác dụng, ngược lại là ta nóng lòng không biết phải nói làm sao.

Ngọc Lan nghe nương nàng nói như vậy thì mặt càng đỏ hơn. Một nữ nhân khác có gương mặt thoản vội nói: Ta thấy là ngươi không biết đủ đi, khuê nữ thật tốt, ngươi còn nói này nói kia, ngược lại thì ta hy vọng có một khuê nữ, nhưng mà ông trời lại không cho ta. Hiện tại nhìn mấy tiểu cô nương xinh đẹp, ta thực hận không thể là của nhà ta.

Triệu đại tẩu nói: Được rồi, biết ngươi yêu thích cô nương, vậy qua vài ngày nữa ngươi làm chủ mời khách, chúng ta đi tới nhà ngươi tụ tập một hồi, nhìn ngươi

/176