Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 18 - Chương 9.2

/20


“Không – a...” Lạc Dĩ Phương đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng, động tác quá lớn, không cẩn thận kéo đau vết thương đạn bắn sau vai, đôi mày thanh tú nhịn đau khẽ cau lại.

“Dĩ Phương...” Giọng nam khàn khàn hơi chần chừ gọi cô, giống như nín thở hồi lâu, sợ trước mắt chỉ là giấc mộng đẹp.

Cô trừng mắt nhìn, tròng mắt sương mù khẽ chớp, tiếp xúc được ánh mắt u ám, nhiệt liệt của Đường Liệt.

Ngực cô chấn động, đầu óc càng thêm mơ hồ, không hiểu tại sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, dường như cô là đồ thủy tinh dễ vỡ.

“Dĩ Phương!” Đường Liệt lại kêu một tiếng, đồng thời cầm tay nhỏ bé mềm nhũn của cô, rốt cuộc xác định cô đã thật sự tỉnh lại.

Cô theo phản xạ định chống tay ngồi dậy, vô ý kéo đau vết thương, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thật đau...”

“Không nên lộn xộn, ngoan ngoãn nằm, đừng động,.” Đường Liệt vô cùng khẩn trương vịn vai cô, để cho cô nằm yên xuống, theo đó lại cẩn thận điều chỉnh gối đầu, không để cho vết thương của cô bị đè lên.

Bốn phía bài trí rất xa lạ, trong không khí còn truyền đến mùi nước sát trùng, Lạc Dĩ Phương không cần hỏi cũng biết, cô đang ở trong bệnh viện, vì ngoài ý muốn trong bữa tiệc kia.

“Tôi... Tôi ngủ thật lâu sao?” Cô yếu ớt hỏi, bàn tay nhỏ bé cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng trong lòng bàn tay anh, ngực kéo căng.

Đường Liệt nghiêng người chăm chú nhìn cô, môi mỏng mấp máy, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng lại thản nhiên trả lời: “Cũng may, mười mấy tiếng thôi.”

Nhưng trong mười mấy tiếng này, mỗi một giây một phút đều hành hạ linh hồn anh, lôi xé tim anh, khiến cho anh lo lắng thấp thỏm, ăn không vô bất kỳ thứ gì, cũng hoàn toàn không có cách nào nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc Dĩ Phương phát hiện vẻ mặt die nda nle equ ydo nn khác thường của anh, lại thấy giữa hai chân mày anh lộ ra đường vân tinh tế, cằm thậm chí lộ ra râu đen, cảm giác kỳ quái kia từ từ mở rộng.

Chẳng lẽ anh... Vẫn canh chừng bên cạnh giường cô sao?

Ý nghĩ này khiến cho hô hấp của cô trở nên khó khăn, rõ ràng hiểu được không thể ngây ngốc dệt mơ ước tiếp, cho rằng anh sẽ yêu cô, dùng tình cảm thật với cô, nhưng cô vẫn không cách nào kiềm chế được suy nghĩ của mình, làm một chút mộng ảo viển vông.

“Em khát không? Có muốn uống nước không?” Đường Liệt hỏi, không đợi cô trả lời đã tự động rót ly nước ấm, đặt miệng ly lại gần miệng cô, định đút cô uống nước.

“Tôi tự mình làm là được rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng hiện lên hai vết đỏ hồng nhàn nhạt.

“Há miệng ra.” Anh vốn không để ý đến lời của cô, khẽ đỡ cổ cô.

Lạc Dĩ Phương không còn hơi sức chống lại, mặc dù nhịp tim vang lên thình thịch, vẫn ngoan ngoãn hé miệng, để nước ấm từ từ trượt vào trong cổ, làm dịu môi lưỡi.

Cô từ từ uống cạn nước, cảm giác ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông vẫn dính trên mặt mình, hại cô không tự chủ được định tránh khỏi thăm dò của anh, không dám mắt đối mắt với anh.

Có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi sao? Cô nghi ngờ khẽ nhíu chân mày.

Sau khi uống hết nước, Đường Liệt cẩn thận từng ly từng tí đỡ cô nằm xuống, lấy khăn giấy ra lau đôi môi và cằm giúp cô, động tác thành kính dịu dàng.

“Đường Liệt...”

“Hả?”

“Anh, anh không có chuyện gì sao?” Lời này hỏi ra tự nhiên như vậy, cô thật sự bị anh làm cho hồ đồ rồi.

Đường Liệt trầm mặc vài giây, sau khi mở miệng tiếp thì giọng nói nhiều thêm một phần đè nén, “Tại sao?”

Cô không rõ tình huống chớp mắt mấy cái, dáng vẻ yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, “Cái gì tại sao?”

“Tại sao muốn nhào tới đỡ đạn thay anh?” Bàn tay của anh chậm rãi vuốt ve gương mặt cô.

Hơi thở Lạc Dĩ Phương không khỏi thêm dày đặc, cắn cắn môi, nhỏ giọng ngập ngừng: “Tôi không biết...”

“Em biết.” Đường Liệt nhẹ nhàng giữ cằm cô, không để cho cô trốn tránh.

Lạc Dĩ Phương hơi không biết làm sao, cô mơ hồ cảm thấy, bí mật giấu trong lòng sẽ bị đào móc ra, điều đó khiến cho cô cực kỳ lo sợ không yên.

“Anh đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết.” Tốt bụng một chút đi, xin không cần vạch trần bí mật trong lòng cô, nếu như tình cảm bộ lộ




/20