Cùng Trời Với Thú

Chương 39 - Chương 39

/238


Editor: ChieuNinh

Sau khi Sở Chước biết thời gian mình có thể tu hành ở Tẩy Kiếm Tông chỉ còn lại có nửa năm, vì thế càng thêm khắc khổ.

Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, những ngày tu hành ở Tẩy Kiếm Tông này, đều là giai đoạn quan trọng nhất trong sinh mệnh của Sở Chước. Cho dù nó vô cùng buồn tẻ, không chút gợn sóng, mỗi ngày chỉ có tu luyện vĩnh viễn không ngừng nghỉ, làm bạn với mồ hôi và mệt nhọc. Tất cả tuổi thanh xuân thiếu nữ của nàng đều hao phí vào lúc này, cũng là một đoạn kinh nghiệm đơn giản bình nhất của nàng thuở ban đầu.

Không có mài Tẩy Thiên phong, không có một lần cắn chặt răng, gánh nặng đi trước, vốn không có Sở Chước tương lai đi đến chỗ cao.

Nghị lực, kiên trì, chấp nhất... tất cả đều là phẩm chất tốt nhất được thành lập ở Tẩy Kiếm Tông, cũng là gốc rễ nàng có thể ở trong khốn cảnh lần lượt tiếp tục kiên trì.

Tuy rằng Tẩy Kiếm Tông không phải gia tộc và tông môn của nàng, đối với nàng mà nói đã có một ý nghĩa quan trọng khác không thể nói thành lời.

Trong lòng nàng nhớ kỹ phần tình nghĩa này, cũng hy vọng Tẩy Kiếm Tông càng ngày càng tốt.

Cho dù đời này dường như đã thay đổi rất nhiều chuyện, nàng đã thấy không rõ lắm hướng đi của Tấn Thiên đại lục, vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu như cũ.

Thời gian nửa năm chớp mắt trôi qua.

Mắt thấy thời gian ước định đã đến, Sở Chước dần dần không còn đi tường kiếm tìm hiểu nữa, nhưng mà vẫn kiên trì huấn luyện vung kiếm đơn giản nhất như cũ, làm cho các đệ tử Tẩy Kiếm Tông vốn muốn xem nàng có thể ngộ ra kiếm quyết gì thì rất thất vọng.

Bọn họ phát hiện, trừ bỏ đại sư huynh Thân Đồ Hoàng ra, không ai giống như tiểu cô nương này, có thể kiên trì huấn luyện trụ cột buồn tẻ, mỗi ngày trừ bỏ vung kiếm chính là vung kiếm, giống như không có không nhịn được xúc động ngộ ra kiếm pháp tu luyện.

Chẳng lẽ mạch não của thiên tài đều là giống nhau?

Ngay tại khi những đệ tử Tẩy Kiếm Tông đó phân tâm ủ rũ luyện kiếm, đột nhiên phát hiện tiểu cô nương ở góc sáng sủa vung kiếm đã dừng lại.

Bọn họ nhìn xem mặt trời trên cao, vừa mới là buổi chiều thôi, sao lại ngừng rồi?

Tiếp theo, bọn họ liền thấy Sở Chước mang theo thanh trọng kiếm, đi đến chỗ bọn họ.

Đám nam đệ tử đều rất kích động, thậm chí nhịn không được ngượng ngùng nghĩ, có phải nàng muốn tới tìm bọn họ nói chuyện hay không? Chẳng lẽ cuối cùng nàng đã phát hiện đại sư huynh trừ bỏ tư chất tốt ra, cái khác đều rất kém cỏi, bị bọn họ anh tuấn tiêu sái cảm phục rồi sao? Hoặc là muốn kết giao bằng hữu với bọn họ?

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, họ phát hiện tiểu cô nương đã đi tới, vì thế tất cả mọi người dừng lại.

Tiếp theo, chỉ thấy tiểu cô nương xinh đẹp đột nhiên nhoẻn miệng cười với bọn họ, dung mạo như ánh mặt trời, cười đến cực kỳ đáng yêu, ngũ quan vốn còn có chút nhu hòa điềm tĩnh cũng sáng lạn lên, cả người tựa như tiểu muội muội thanh xuân dào dạt, cười làm cho lòng người ta cũng hóa ngọt ngào.

Chỉ là, nghe tới lời nói kế tiếp của nàng, tất cả nam đệ tử đều mê mang.

Muội phải đi? Một nam đệ tử vừa kinh hoảng vừa hỏi.

Chung quanh nam đệ tử cũng ngốc kinh, sau khi phản ứng kịp, đều nhịn không được che tim nhỏ bị thương, không thể thừa nhận cái chuyện tàn khốc này.

Bọn họ còn dự tính đợi sau khi cô nương này lớn lên, theo đuổi để nàng làm bạn đời mà.

Ai ngờ tiểu cô nương thế nhưng nói, nàng phải rời khỏi Tẩy Kiếm Tông.

Sở Chước ừ một tiếng, bên môi hàm chứa cười ngọt ngào như cũ, nói với bọn họ: Muội phải về nhà! Trong khoảng thời gian này, đa tạ chư vị sư huynh chăm sóc cho muội.

Tuy rằng cô không phải đệ tử Tẩy Kiếm Tông, nhưng có thể ở Tẩy Kiếm Tông tu hành, trên danh nghĩa cũng có thể xưng một tiếng sư huynh muội.

Một đám nam đệ tử vô cùng mất mác, lúc này bọn họ mới nhớ tới, cô nương này cũng không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông bọn họ, mà là người ngoài tới đây tu hành, sớm hay muộn nàng phải rời đi.

Vậy về sau muội còn tới Tẩy Kiếm Tông không? Một nam đệ tử nhịn không được hỏi.

Nếu có duyên mà nói, có lẽ sẽ đến. Sở Chước trả lời, về sau nếu có thể lại trở về Tấn Thiên đại lục, thì sẽ đến.

Lời này nháy mắt làm cho tất cả người đều phấn chấn lên.

Ôi, tiểu cô nương chỉ là về nhà thôi, bọn họ có thể đợi nàng lại lớn hơn một chút, sau đó đi Sở gia Lăng Dương để ngẫu nhiên gặp mặt nàng, đến lúc đó lại theo đuổi nàng cũng không vội.

Sau khi Sở Chước nói lời từ biệt với đám nam đệ tử kia, thì mang theo trọng kiếm xuống núi.

A Chiếu đợi nàng ở giữa sườn núi, nhìn thấy nàng đi xuống dưới, chỉ nhảy vài cái đã đến trên vai nàng, dùng cái đuôi quét quét cổ nàng.

Sở Chước bị cái đuôi lông xù khiến cho có chút ngứa, nhỏ giọng nói: Kỳ thực thật sự có chút luyến tiếc, Tẩy Thiên phong là một nơi tu luyện vô cùng tốt, những đệ tử Tẩy Kiếm Tông đó đều rất thú vị.

Thích bát quái, luyện kiếm lúc nào cũng là không chăm chú, thường bị đại sư huynh đẩy xuống sườn núi, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.

A Chiếu lại dùng cái đuôi quét quét nàng.

Chỉ là trong chốc lát, cái đuôi đó trực tiếp vòng đến trên cổ nàng.

Sở Chước bị nó bóp mà bước chân hơi ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Thân Đồ Hoàng đi tới bên này.

Sở Chước đã có một đoạn thời gian rất dài không có nhìn thấy Thân Đồ Hoàng, từ lúc thế lực Tấn Thiên đại lục và Yến Nhã Chính liên minh rồi, Thân Đồ Hoàng đã không đến Tẩy Thiên phong tu luyện. Nghe đệ tử luyện kiếm ở Tẩy Thiên phong nói, hắn bị chưởng môn ném vào trong cấm địa Tẩy Kiếm Tông tu luyện, tự mình chỉ điểm hắn tu hành, một lần chính là nửa năm.

Lúc này nhìn Thân Đồ Hoàng, Sở Chước phát hiện lúc này khí chất của hắn thay đổi rất lớn so với nửa năm trước, khi đó hắn giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, hiển lộ sắc bén, trong đơn giản lại có thể tổn thương người. Nay kiếm đã vào vỏ, sắc sảo nội liễm, hơi thở cũng trở nên càng ổn trọng.

Nhưng không giấu đi sự phong thái tuyệt đỉnh của hắn như cũ, chỉ cần hắn ở đó, chính là tồn tại không thể xem nhẹ, cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

Kiếm tu và kiếm giao tiếp, đại đa số kiếm tu phong duệ mười phần như Thân Đồ Hoàng như vậy, cho dù là một thanh kiếm vào vỏ, vẫn là lợi khí như cũ.

Khi Thân Đồ Hoàng đi đến trước mặt Sở Chước, đột nhiên đứng lại.

Sở Chước nhìn hắn, trong lòng đoán Thân Đồ Hoàng bị chưởng môn ném vào cấm địa tu luyện, phỏng chừng là muốn đưa hắn đưa đi Linh thế giới.

Nghe nói ngươi phải rời khỏi Tẩy Kiếm Tông? Thân Đồ Hoàng hỏi.

Sở Chước gật đầu: Đúng vậy.

Bao lâu?

Khi các ngươi xuất phát, ta sẽ đi cùng các ngươi.

Nghe nói như thế, trên mặt Thân Đồ Hoàng cũng không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn nghiêm mặt, đột nhiên nói: Khi kế hoạch của Yến Nhã Chính thất bại, hắn đã từng hỏi qua ta, một sát thủ Kiêu Điện hắn phái tới đã mất tích ở Tẩy Kiếm Tông.

Sở Chước hơi




/238