Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 86 - Chương 85

/87


Editor: Cà Rốt Hồng

Mời Đường tiểu thiếu gia lên trên chiếc xe này đi! Tào Ngọc Di tự mình ôm lấy Đoàn Đoàn, xoay người lại phân phó nói.

Dạ! Hai tiểu nha đầu đáp lại, xoay người về phía sau chạy đi.

Mang linh cữu của Lý phu nhân trở về đất tổ, vốn là Đại phòng đã phân ra cũng phải cùng nhau trở về, Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân lại lung tung tìm chút lý do chỉ đưa thứ trưởng tử tới đây.

Tào Ngọc Di nhìn đứa bé kia chỉ mới ba tuổi bộ dạng lại sợ hãi rụt rè, là biết nó ở Đại phòng nhất định trôi qua không tốt.

Năm đó Thứ trưởng tử của Đại phòng cũng là Lão thái gia tự mình đặt tên, bởi vì là nam tôn (chắt trai) đầu tiên của Lý gia, nên khi đó Lão thái gia rất là cao hứng, lấy một chữ Thịnh .

Lúc Lý Hạo Thịnh bị đưa tới, đi theo cũng chỉ có một ma ma và hai nha đầu một lớn một nhỏ, tổng cộng mang theo hai cái hòm xiểng không lớn, sợ là ngay cả đồ đạc của bọn hạ nhân quản sự có thể diện một chút của Lý phủ cũng nhiều hơn nó.

Tiểu Thịnh, con năm nay mấy tuổi? Tào Ngọc Di cười ôn nhu hỏi.

Sau khi Lý Hạo Thịnh lên xe cũng không nhìn trộm Tào Ngọc Di và Đoàn Đoàn Tào Ngọc Di tự mình ôm trong ngực, hai tay nắm chặt vạt áo ngoài, vô thức xoa nắn, nghe Tào Ngọc Di hỏi, đôi môi giật giật, lại không phát ra âm thanh.

Cùng lên xe ngựa chính là nha hoàn lớn một chút kia chỉ lo mới lạ quanh mình hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không giúp Lý Hạo Thịnh giải vây.

Đây là tiểu đệ đệ, chờ đệ đệ trưởng thành, con liền dẫn đệ đệ đi chơi, có được hay không? Tào Ngọc Di ở trong lòng lắc đầu một cái, tiếp tục nói.

Được! Ngoài dự liệu của Tào Ngọc Di, Lý Hạo Thịnh thế mà nhỏ giọng đáp lại.

Tào Ngọc Di nở nụ cười thật to, đặt Đoàn Đoàn vào trong cái nôi nhỏ trong xe ngựa.

Lý Hạo Thịnh thận trọng nhìn Tào Ngọc Di một cái, từ từ trượt xuống khỏi chỗ ngồi, ghé vào bên cạnh nôi, cẩn thận đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đứa bé.

Đoàn Đoàn quơ bàn tay nhỏ bắt được đầu ngón tay của Lý Hạo Thịnh, cười Khanh khách bỏ vào trong miệng.

Không thể ăn! Lý Hạo Thịnh nhanh chóng rút tay về, nghiêm túc nói.

Tào Ngọc Di ở một bên cười ôn hòa, cái gì cũng không có ý định nói. . . . . .

Trước khi đi, Lão phu nhân làm chủ, hạ nhân muốn đi, cũng không cần tiền chuộc, chỉ cần phẩm hạnh đoan chánh, liền đốt khế thân ở tại chỗ, ở lại, chọn mấy nhà trung hậu thành thật đáng tin cậy giữ lại phụ trách trông chừng nhà ở kinh thành, như thế, lại có thêm hạ nhân trước kia của Đại phòng phân đi ra, đuổi thêm một nhóm, hạ nhân mang về An Dương đã không nhiều lắm, ngay cả bên cạnh Tào Ngọc Di, cũng ít đi hơn mấy đại nha đầu, Lão phu nhân nói không rõ tình hình ở An Dương, sợ trì hoãn đại nha đầu sắp đến tuổi, trước khi đi, cũng đều hứa cho người, sau khi Tào Ngọc Di đã hỏi qua ý của Lý Húc Diệp, trong bốn nhất đẳng đại nha đầu có Thủy Đào, Liên Hương, trong nhị đẳng nha đầu có Xuân Nhi, Thúy Huyên … đều báo cho Lão phu nhân, có hai nhà phụ mẫu đã xem tướng xong, trực tiếp cầu xin Lão phu nhân, tất cả đều được Lão phu nhân đồng ý . . . . . .

Kể từ đó, Đoàn Đoàn từ khi ra đời đến nay, trong phủ vẫn bận rộn, cũng không có thêm nhân thủ, người bên cạnh Tào Ngọc Di cũng có chút túng thiếu, chỉ có Tào Ngọc Di là nguyện ý, như vậy ngược lại có nhiều cơ hội tự mình ở bên con của mình hơn!

Cuộc sống trên đường rất là đơn điệu, mỗi ngày sớm tối đi thỉnh an Lão thái gia và Lão phu nhân, sau đó Tào Ngọc Di bởi vì say sóng thân thể khó chịu, ngay cả chuyện này cũng được miễn; ban ngày đi thuyền, buổi tối liền nghỉ ngơi trên thuyền, chỉ có mấy quản sự xuống thuyền đi mua thêm đồ dùng cần thiết hàng ngày, thời điểm đi hơn một tháng, bản thân Tào Ngọc Di say xe lại say tàu gần như là ói thiên hôn địa ám.

Như vậy không được, lần sau cặp bờ là ở đâu? Lý Húc Diệp cau mày hỏi.

Bẩm Thế tử gia, ở. . . . . .

Tào Ngọc Di mơ mơ màng màng nghe được hạ nhân kia báo một địa danh, thật sự là không còn khí lực nói chuyện, cũng không khuyên Lý Húc Diệp nữa, lại ngủ mê man.

Trước tiên đi mời đại phu đi theo đến xem cho Thiếu phu nhân các ngươi một chút! Lý Húc Diệp phân phó nói.

Trước khi lên đường, dĩ nhiên là mời đại phu chẩn mạch cho tất cả mọi người rồi, hạ nhân thân thể không tốt đều bị đá ra ngoài, các chủ tử cũng đều an khang mới chọn ngày tốt lên đường, sau này, Tào Ngọc Di có dấu hiệu say tàu, đại phu đi theo cũng sang xem, với chuyện này cũng thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), còn không bằng kiến nghị của ma ma có kinh nghiệm, vốn phán đoán là ngồi thuyền lâu rồi, triệu chứng buồn nôn đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nay lại đột nhiên tăng lên, chân chính là ăn cái gì ói cái đó, chỉ mới ba bốn ngày, cả người Tào Ngọc Di như nhũn ra, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.

Khi Tào Ngọc Di tỉnh lại lần nữa, kinh ngạc phát hiện Lão phu nhân thế mà lại ngồi ở đầu giường.

Nội tổ mẫu, tại sao người cũng tới? Ai không có mắt kinh động đến người. . . . . . Tào Ngọc Di chống tay muốn ngồi dậy, hữu khí vô lực nói.

Mau nằm đi! Lão phu nhân tươi cười đầy mặt đỡ Tào Ngọc Di nói, Các con người trẻ tuổi đúng là không hiểu chuyện, cũng không phải là thai đầu, đã có thai hơn hai tháng, bản thân mình còn không biết!

Trong lúc Tào Ngọc Di ngủ mê man, đầu tiên là đại phu đi theo sang xem mạch, chẩn ra hỉ mạch, Lý Húc Diệp lập tức phái người đi báo Lão phu nhân, lúc cập bờ, lại sai quản sự đi vào trong thành lấy giá cao mời hai đại phu tới đây xác nhận Tào Ngọc Di có thai, chẳng qua là bởi vì một đường cực nhọc, thân thể rất là suy yếu, với thai nhi có chút bất lợi thôi, mở ra tất cả đều là phương thuốc an thai bổ thân. . . . . . Hai lần chẩn mạch trước đều là bởi vì tháng còn nhỏ, không có chẩn ra!

Tào Ngọc Di ngây ngẩn cả người, đã có thai hơn hai tháng! Theo lời này thì chính là Lý Húc Diệp trở lại không được mấy ngày thì có, đoạn thời gian đó, đúng là hai người cũng thường xuyên, không ngờ. . . . . .

Nội tổ mẫu. . . . . . Tào Ngọc Di có chút ngượng ngùng xoay đầu.

Được rồi, con yên tâm nghỉ ngơi đi, ta đã phân phó rồi, để cho tốc độ thuyền đi chậm lại, nơi này cách An Dương cũng không xa, con chịu đựng một chút! Lão phu nhân áy náy nói.

Tạ Nội tổ mẫu, cháu dâu biết rồi ạ! Tào Ngọc Di ôn thuận đáp.

Lão phu nhân lại dặn dò mấy câu, hỏi Tào Ngọc Di muốn ăn cái gì vân vân, một hồi thật lâu mới rời đi.

Thiếu phu nhân, dùng một chút nước trà đi ạ! Vương ma ma bưng khay trà bước nhanh đi tới, trên mặt cũng không che giấu được vui vẻ, Đây là Thế tử gia tự mình lên bờ tìm tới, ở trong núi tìm được mật ong tươi ngon, lại hỏi người trong thôn mua táo đỏ bọn họ tự mình phơi khô về đây làm trà táo đỏ mật ong, người nếm một chút đi!

Tào Ngọc Di chịu đựng từng cơn cuồn cuộn trong ngực đáp một tiếng.

Tiểu nha đầu bên cạnh tay chân lanh lợi cầm một cái gối dựa đặt ở sau lưng Tào Ngọc Di, đỡ Tào Ngọc Di ngồi dậy.

Hé mở nắp trà, hương táo nhàn nhạt liền nhẹ nhàng bay ra ngoài, Tào Ngọc Di uống từng ngụm nhỏ hơn phân nửa ly mới thả ly trà xuống.

Vương ma ma thấy thế trên mặt cười như một đóa hoa nở ra.

Ma ma, lần sau cho mật ong ít một chút, táo đỏ nhiều thêm một chút! Tào Ngọc Di khẽ cau mày dặn dò nói.

Dạ, nô tỳ nhớ kỹ! Vương ma ma vội vàng đáp lại, Trong phòng bếp mới vừa nấu canh gà, đều vớt mỡ sạch sẽ rồi, Thiếu phu nhân, người muốn dùng một chút không?

Không cần, nhặt chút rau dưa tươi mới xào tới đây cho ta thử một chút, ít mỡ thôi! Tào Ngọc Di chậm rãi vuốt ngực mình phân phó nói, biết mình có con, thì không thể tùy hứng, ngay cả khó chịu, ít nhiều gì cũng phải dùng một chút. . . . . .

Vương ma ma đáp một tiếng, thu dọn tách trà, bước nhanh đi xuống an bài. . . . . .

Cảm thấy như thế nào? Lý




/87