Đại Thần Anh Thoát Vai Rồi

Chương 3.3: Một quyển sách.

/2149


Chương 3.3: Một quyển sách.

 

   Mấy tuyển thủ khá hot, người bên cạnh đều không ít.

   Năm phút sau.

   Tám tổ kín người, chỉ còn lại có một mình Mạnh Phất đứng ở chính giữa.

   Bởi vì có 65 luyện tập sinh, mỗi tổ đầy tám người, còn thừa một người là dư ra.

   Đường Trạch hòa hoãn không khí, anh ta cười cười, “Có tổ trưởng tổ nào thiếu vocal, bạn học Mạnh Phất có thể làm center.”

   Những lời này của anh ngược lại không sai, lấy âm sắc Mạnh Phất, huấn luyện một chút làm vocal là không thành vấn đề.

   Nhưng anh vừa nói xong, tất cả mọi người gần như đều tránh đi ánh mắt của Đường Trạch.

   Có người thậm chí cúi đầu, trao đổi ánh mắt với nhau, vocal chính là tuyển thủ lấy kỹ xảo ca hát và giọng hát bản thân làm thiên phú, chỉ bằng Mạnh Phất, một người ngay cả giản phổ cơ bản nhất cũng chưa học, làm center, làm vocal?

   Đùa gì vậy.

   Đường Trạch quét một vòng, ánh mắt đặt ở trên đội hai, “Giang Nhiên, cô là dancer, những người khác của tổ cô gần như đều là tuyển thủ loại hát nhảy, thiếu một vocal, đến lúc đó tiết mục biểu diễn sẽ có khiếm khuyết, Mạnh Phất cô ấy vừa lúc bổ khuyết……”

   Những lời này còn chưa nói xong, Giang Nhiên đã vội vàng nói: “Thầy Đường, nhóm chúng tôi đã có vocal và dancer, không thiếu vocal.”

   Giang Nhiên cũng không muốn đắc tội Đường Trạch, nhưng so với tầm quan trọng công diễn của cô, không thể không mở miệng.

   Đường Trạch cũng lý giải công diễn lần này có bao nhiêu quan trọng với những cô gái này, Mạnh Phất từng có ví dụ hiện trường tai nạn xe cộ, những người này không muốn mang cô, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

   Lúc anh đang ở thế khó, một người nâng tay, “Thầy Đường, nhóm chúng tôi thiếu vocal.”

   Mạnh Phất nhướng mày, cô nhìn về phía người nói chuyện, là một cô gái tóc ngắn, diện mạo cô ấy trung tính hóa, tai phải đeo bông tai, thoạt nhìn có chút trầm mặc.

   “Sở Nguyệt?” Đường Trạch nhìn người nói chuyện, có chút kinh ngạc, “Được, Mạnh Phất, cô liền vào nhóm Sở Nguyệt.”

   Đường Trạch thêm tên Mạnh Phất vào nhóm Sở Nguyệt, sau đó khép lại danh sách: “Hôm nay đến đây thôi, bắt đầu huấn luyện phong bế bảy ngày, bảy ngày sau, chính là sân khấu công diễn lần đầu tiên của các người, cố lên.”

   Giang Nhiên nhìn thấy Sở Nguyệt mở miệng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

  **
   Trên xe bảo mẫu, nghe được người của nhóm Mạnh Phất, Triệu Phồn nhẹ nhàng thở ra, phân tích đơn giản: “Nhóm này của các người, Sở Nguyệt xuất thân học múa, Đinh Lưu Nguyệt biết sáng tác, trên soạn nhạc và biên đạo múa đều có người làm, em rất may mắn, làm một công cụ hình người là được.”

   Mạnh Phất rút ra quyển sách nhỏ kia, cười như không cười: “Công cụ hình người?”

   “Ừ,” Triệu Phồn lên tiếng, nhìn thấy tên sách cô xem, suỵt sặc, “Em đây xem sách lung tung rối loạn gì vậy?”

   Mạnh Phất dựa lưng vào cửa sổ xe, liếc cô ấy một cái, “Đừng nhiều chuyện, mạng quá dài.”

   Triệu Phồn: “……”

   “Anh Tô sắp về rồi, em đừng để anh ấy nhìn thấy quyển sách này.” Triệu Phồn mệt lòng mở miệng.

   Hai mươi phút sau, tới một chỗ giao lộ.

   Mạnh Phất xuống xe, nhét sách vào trong túi áo khoác màu đen, một tay cắm vào túi, một tay đeo kính râm lên: “Bảo bối chờ em, thu dọn hành lý một chút, lập tức quay lại.”

   Cô là tính toán về nhà họ Giang lấy đồ nữ phóng viên đặt ở nhà họ Giang về.

   “Được, tối hôm nay em nhất định phải tập luyện với người trong nhóm em, mặc dù em vô dụng cũng phải giả vờ em hữu dụng, bằng không thầy Tịch lại muốn nói em……”

Chương 4.1: Nơi tụ tập học thần.



/2149