Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Chương 13: đè ngập trong đống chanh

/27


Đi vào nơi quay hình, liền nhìn đến bóng dáng hắc y đẹp đẽ — Kang Shin Woo đưa lưng về phía ta đứng nơi ấy.

Ta cắn môi dưới, vuốt lên cảm xúc phức tạp khẩn trương, chậm rãi hướng hắn đi đến.

“Kang Shin Woo!” Đi đến phía sau Shin Woo dừng lại, nhìn đầu của hắn phiền não ra tiếng.

“Có việc sao?” Shin Woo xoay người, đảo qua ta liếc mắt một cái, nghiêng mặt lễ phép cười.

“…… Có rảnh sao? Muốn mời anh uống trà!” Ta cúi đầu hít vào một hơi, thay bằng nụ cười ôn nhu nhất hơi hơi ngẩng đầu, biểu tình dường như không có việc gì hỏi.

“Gần đây bề bộn nhiều việc! Nói sau đi!” Shin Woo tựa như trước nghiêng thân mình, ba phải thế nào cũng được trả lời.

“Jin Hee! Sao em lại tới đây!” Anh nhìn thấy ta, vui sướng tiêu sái lại đây, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

“Anh!” Ta nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của anh, cầm lấy bàn tay non mềm, ôn nhu nói:“Ăn nhiều chanh như vậy, chịu khổ sở không ít đi! Uống nước nhiều một chút.”

“Còn có rất nhiều đâu, răng của anh nha, đều chua muốn chết! Thật không biết thứ này có cái gì tốt!” Anh oán giận nói, đối với ta làm một cái mặt quỷ ‘Thực chua’.

“Chanh này bình thường so với khi non, hương vị chua hơn chút. Nó có rất nhiều tác dụng nhiều vitamin C nha. Thời điểm Trung cổ**, ngành hàng hải còn cất trữ để dự phòng khi bị bệnh nữa đó.” Ta cười giải thích nghi hoặc với anh trai.

**Thời trung cổ: thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu âu.

“Em sẽ nói với Ngô đạo diễn một tiếng, lát nữa anh chỉ cần cầm làm bộ ăn chụp vài pose là được.” Ta thấy anh nhếch miệng, lòng ta đau đi thương lượng cửa sau.

Cùng Ngô đạo diễn nói xong, chợt nghe thấy giọng Jeremy gọi.

“Jin Hee!”Jeremy cầm quả chuối hoa chân múa tay vui sướng đang ngồi đó nhúc nhích. Ta cười đi đến cạnh Jeremy, vuốt đầu tóc vàng mềm mại kia của hắn,“Jeremy thật đáng yêu nga! Nhưng cũng đừng ăn nhiều chuối quá, em vừa rồi cùng Ngô đạo diễn thương lượng qua rồi!”

“Nga! Jin Hee vạn tuế!”Jeremy cười nhảy dựng lên ôm lấy ta, đầu còn không quên ở trên vai ta cọ a cọ, thật sự là cái chọc người yêu thích đáng yêu nha!

“Chuối ăn rất ngon, nhưng để Jeremy nhỏ ăn thì không tốt rồi, em thế nhưng là biết đau lòng nga!” Cười vỗ nhẹ Jeremy làm nũng, ngẩng đầu chính là nhìn thấy Mi Nam bị Uhey kéo vào một màn.

Mi Nam một tay bị Uhey bắt lấy, một bàn tay chặn cửa, vẻ mặt sợ hãi cầu xin nhìn Uhey.

Nhìn đến Uhey, lửa giận trong lòng không rõ tự nhiên tăng lên thiêu đốt, ta nhẹ nhàng đẩy Jeremy trên người ra, bước nhanh về trước.

“Mi Nam, ngày hôm qua bị dính nước, cảm thấy không thoải mái sao?” Ta nhẹ nhàng đỡ lấy Mi Nam thân mình sắp xụi lơ, giữ chặt bàn tay Mi Nam bị Uhey túm lấy, không dấu vết ở khuỷu tay Uhey điểm huyệt một chút, thuận lợi giải cứu Mi Nam bị vây nhốt.

Mi Nam cả người không khí lực xụi lơ ở trong lòng của ta, ta cố sức ôm ‘hắn’, lãnh khốc nhìn phía Uhey liếc mắt một cái, kéo kéo khóe miệng, thu bớt lãnh ý, trong mắt quay đầu, hướng về phía Tae Kyung reo lên:“Anh, mau tới nha! Mi Nam không thoải mái đâu!”

“Làm sao vậy?” Anh vội vàng đi tới, hoang mang lại lo lắng nhìn chúng ta.

“Mi Nam!” Shin Woo từ trong lòng ta túm Mi Nam ra, gắt gao kéo bả vai Mi Nam, làm cho Mi Nam tựa vào trong lòng hắn, bộ dáng tự cho mình là người bảo hộ.

Ta thấy hành động của Shin Woo hơi hơi cau mày, bất mãn dời tầm mắt, lại ngoài ý muốn nhìn đến trong mắt anh trai không hờn giận cùng ghen tuông.

“Anh, em trước đưa Mi Nam đi bệnh viện, cố gắng biểu hiện nha!” Ta ôm lấy cổ anh, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói xong, ái muội không rõ ở bên môi hắn khẽ hôn.[ TNN: hôn????? chi vậy ~~^_^o~~]

Anh phát hiện ý đồ của ta, ôm bả vai của ta, ôn nhu nói:“Hảo hảo chiếu cố Mi Nam đi! Chúng ta sẽ mau chóng trở về.”

“Phiền toái em!” Ta đối Shin Woo cười gật đầu, hắn ngẩng đầu, phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái, đỡ Mi Nam đi ra ngoài.

‘Phức tạp’?…… Không rõ! Đứng thẳng nhún vai, nhìn qua gương mặt Uhey vặn vẹo mỉm cười, vẻ mặt hận ý nhìn khiến ta khiêu khích cười cười; cùng Jeremy mỉm cười phất tay tạm biệt, lại nhẹ nhàng rời đi.

“Em……” Shin Woo đem Mi Nam đỡ lên xe, đối với ta muốn nói lại thôi,“Hảo hảo chiếu cố Mi Nam!”

Ta bất mãn nhìn hắn liếc mắt một cái, không muốn quan tâm tới hắn, tiến vào trong xe, trong lòng nói thầm nói:‘Mi Nam Mi Nam! Tôi cũng sẽ không ăn cô ấy! Đáng giá sao!’

Xe dừng lại ở trước cửa nhà trọ, ta thu hồi tâm thần không yên Go Mi Nam xuống xe.

“Xảy ra chuyện gì?” Mi Nam cúi đầu ôm mặt nức nở, ta nhẹ giọng hỏi.

“Jin Hee, Uhey biết chuyện của tôi rồi, tôi không thể hủy tiền đồ của anh ……” Mi Nam níu quần áo của ta chảy lệ, nức nở nói.

“Là Uhey nói sao?” Ta nắm lấy hai bàn tay Mi Nam, nhìn nàng mê mang mắt lóe lệ quang, kiên định nói:“Cô là tin tôi, hay là tin cô ta?”

“Nhưng là, tôi sẽ hại anh cả ,uee……” Mi Nam phe phẩy đầu, nức nở nói.

“Tin tưởng tôi, sẽ không, Uhey sẽ không vạch trần cô.” Ta lắc lắc bả vai Mi Nam, kiên định nói.

“Vì cái gì sẽ không?” Mi Nam cau mày, vẻ mặt đau khổ hỏi.

“Cô ta sẽ không tự hủy hình tượng, hơn nữa, hắn tuy rằng hận anh trai không coi trọng mình, nhưng cô ta sẽ không làm cho anh trai tôi thanh danh mất hết.” Ta cười nhìn Mi Nam, đem cô đặt trên sô pha,“Cô ấy đối với cậu như vậy, chính là bởi vì ghen tị!”

“Ghen tị?” Mi Nam mở to đôi mắt không dính bụi, ngây ngô hỏi.

“Ghen tị cậu có thể được mọi người chú ý, càng ghen tị, anh trai đối với cậu để ý!” Ta lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Mi Nam, cổ vũ nói:“Gemma, cố lên! Mi Nam rất nhanh sẽ trở lại! Kiên trì một chút!”

“Anh cả,” Mi Nam phức tạp nhìn ta, tự giễu nói:“Nhưng là người như tôi, không xứng thích anh cả……”

“Tình yêu trên thế giới này, không có giai cấp. Cho nên, cậu không cần phải quan tâm xứng hay không xứng với anh.” Ta vuốt đầu Mi Nam, an ủi nói:“Tôi hiểu biết anh, cho nên, tôi biết anh đối với cậu có cảm tình. Tin tưởng anh ấy a, cũng phải tin tưởng chính mình, cũng mời cậu tin tưởng tôi! Dũng cảm một chút! Gemma!”

Mi Nam tựa vào trong lòng của ta, chần chờ gật gật đầu.

“Tốt lắm, lên lầu đổi quần áo, nằm nghỉ một lát!” Ta vỗ về bả vai Mi Nam, cười nói.

Cầm lấy viên thuốc cùng nước ấm đi vào phòng Mi Nam, cô nàng đã thay xong quần áo ngồi ở mép giường.

“Uống thuốc đi.” Mi Nam từ trong tay ta tiếp nhận viên thuốc, cùng nước nuốt xuống.

“Jin Hee, không cần lo lắng, tôi không có sinh bệnh.” Mi Nam nằm đến trên giường, an ủi nói.

“Như thế nào không sinh bệnh ? Ngày hôm qua dính nước, hôm nay lại bị kinh hách.” Ta xoa cái trán Mi Nam, không đồng ý nói:“Này không có chút phát sốt sao! Bất quá không có việc gì, uống thuốc, ngày mai sẽ tốt thôi.” Ta cười một bên nói lời dối lòng.

Viên thuốc kia, có thể khiến người ta biểu hiện ra triệu chứng sốt cao, hơn nữa đối với thân thể không có tổn hại đến, Go Mi Nam là người đơn thuần như thế, căn bản sẽ không gạt người. Nếu như vậy, khiến cho ta đến ‘Lừa’ tốt lắm.

“Cô! Cô!”Jeremy kêu la chạy vào trong phòng, nhìn thấy Mi Nam nằm ở trên giường, bổ nhào vào trên người Mi Nam, đau lòng hỏi:“Mi Nam, không có việc gì đi? Cô đâu?”

“Đi gặp bạn!” Mi Nam dựa vào gối đầu, vô lực trả lời, sắc mặt đã muốn trở nên hồng một mảnh.

“Khá hơn chút nào không?”Jeremy khẩn trương nhìn Go Mi Nam, Mi Nam cười gật gật đầu.

Jeremy mới yên tâm gật gật đầu, quay đầu, nhìn đến ta, cười chạy đến bên người của ta,“Jin Hee! Cám ơn em chiếu cố Mi Nam!”Jeremy chạy vội lại đây, hắn chưa từng khống chế tốt tốc độ, một cái đầu đụng vào trên người ta.

“Đem tôi làm người ngoài sao!” Ta đỡ lấy Jeremy lỗ mãng, bỉu môi làm bộ tức giận.

“Không có, không có!”Jeremy vẻ mặt sợ hãi phất tay, lắc đầu phủ nhận.

“Phốc xuy” Ta nhịn không được cười đi ra, Jeremy vẻ mặt bị lừa nhìn ta,“Ô, em gạt anh!” Nói xong nhảy phốc đi chọc ngứa ta, ta tránh né không kịp, cười cùng Jeremy đoàn.

Kang Shin Woo lo lắng chạy đến bên người Mi Nam, hắn quỳ gối trên giường, xoa cái trán Mi Nam, lo lắng nhìn Mi Nam,“Còn phát sốt đâu! Uống thuốc sao?”

“Jin Hee có cho Mi Nam uống qua!”Jeremy hai tay kẹp lấy ta, nhìn cái ly nước trên bàn, cười đáp.

Kang Shin Woo nhìn ta cùng Jeremy, thần sắc phức tạp cau mày, đóng mắt lại, lại quay đầu chú ý tình huống Mi Nam.[TNN: Tội anh, phim cũng đáng thương nhưng giờ anh đau lòng muốn chết ấy nhỉ!! Hắc ~~(^_^)o~~ ghen suốt thôi]

“Sinh bệnh, đáng đời cái tội xằng bậy a!” Anh trai thong thả tiến bước đến, nhìn Go Mi Nam, hít vào một hơi, lạnh lùng nói,“Đều là bởi vì cậu, hôm nay chụp rối tinh rối mù!” Thế nhưng hắn nhanh nắm chặt quyền đầu run nhè nhẹ, tiết lộ hắn cảm xúc.

“Thực thật có lỗi, lần sau sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa đâu ạ.” Mi Nam nhìn Tae Kyung, chịu đựng ủy khuất:“Khiến mọi người thêm phiền toái, thật có lỗi!”

“Mi Nam a!”Jeremy nhìn ta liếc mắt một cái, ngồi vào bên giường Mi Nam, an ủi nói:“Hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta đi trước !”

“Jin Hee!” Anh kêu ta, đối với ta ra hiệu cái ánh mắt, ta cười gật đầu nói:“Mọi người trước đi xuống đi, tôi sẽ chiếu cố Mi Nam .”

Jeremy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn ta với Mi Nam liếc mắt một cái, đóng cửa phòng lại.

“Gemma!” Ta nắm lấy bàn tay Mi Nam, an ủi nói:“Anh chính là như vậy, cậu cùng hắn một chỗ đã lâu, hẳn là biết tính tình hắn. Đừng để ở trong lòng!” Mi Nam thuận theo gật gật đầu, ta tiếp tục nói:“Chuyện quảng cáo, lần sau cậu có thể chụp một mình, không thành vấn đề .”

Giúp Mi Nam dịch tốt chăn, phân phó cô ấy nên hảo hảo nghỉ ngơi, ta liền xuống lầu.

“Như thế nào nhiều như vậy?” Ta xuống dưới lầu, nhìn thấy Jeremy đang cầm một đống chanh, thần bí cười.

“A! Jin Hee, anh muốn làm nước trái cây cho Mi Nam ăn!”Jeremy cười báo cáo.

Ta cầm lấy ly chanh hắn vắt tốt lắm, nhíu mày, nuốt nuốt nước miếng, cười khổ nói:“Jeremy a, này, nước ép này! Rất chua đi!”

“Phải không? Vậy em nói làm như thế nào để ăn đâu?”Jeremy bỉu môi, buông đồ trong tay, còn thật sự hỏi ý kiến của ta.

“Pha trà đi!” Kang Shin Woo cũng cầm chanh đi xuống lầu, đối với Jeremy cười đề nghị,“Chúng ta pha trà cho Mi Nam uống đi!”

“Anh Shin Woo cũng vì Mi Nam mang chanh về a!”Jeremy quay đầu nghi hoặc nhìn ta,“Có thể chứ?”

Ta gật gật đầu đề nghị nói:“Có thể thử xem làm nước chanh pha với đường a!”

“Hảo hảo! Anh Shin Woo, anh pha trà cho Mi Nam uống! Em chuẩn bị pha nước chanh!”Jeremy nghe đề nghị của ta, cao hứng tuyên bố.

Ta rót chén nước, xoay người, chính là nhìn mấy quả chanh cầm trong tay, không biết làm như thế nào giúp anh trai, trong lòng cảm thán: ‘Lại là Chanh! Thật sự là bị đè ngập trong đống chanh a!’


/27