Duyên Trời Tác Hợp Trong Đêm

Chương 16:

/134


Chương 16:

 

 

 

 

Phương Đường như là bị bệnh.

 

 

Mặc kệ đi học hay tan học đều uể oải, cùng  nhìn hắn, cảm giác hai người  không còn thân mật như trước kia, lúc trước bọn họ đều thích ghé đầu vào nhau cùng nhau làm việc, nói chuyện riêng, nhưng trong khoảng thời gian này, cô giống như một người phát ngốc, đôi mắt ngẫu nhiên hồng hồng, như là đã khóc.

 

 

Hạ Mặc Dương hỏi cô cũng không nói, đành phải xin Đào Thi Thi giúp đỡ.

 

 

Đào Thi Thi cũng không rõ ràng tình huống lắm, cho rằng cô gặp áp lực lớn, mắc phải bệnh trầm cảm, chỉ có thể mỗi ngày dành thời gian, lại đây trò chuyện với cô.

 

 

Ăn cơm cũng kéo cô đi nhà ăn.

 

 

Hạ Mặc Dương đi theo, Lục Nham… Cũng ở đó.

 

 

Phương Đường đầu cúi thấp, cũng không thèm nhìn tới Lục Nham đối diện, bên cạnh Hạ Mặc Dương ăn khá nhanh, lại chạy đi mua đồ uống, Đào Thi Thi thì đi xếp hàng mua mì xào Phương Đường thích.

 

 

Không gian có một chút an tĩnh, Phương Đường có chút không thích ứng, cô tính toán ăn nhanh, lại không cẩn thận sặc, cả người ho khù khụ, một bàn tay vỗ ở sau lưng cô, không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ.

 

 

Cô thình lình giật mình một cái, Hạ Mặc Dương đang ở phía trước cửa sổ mua đồ uống, Đào Thi Thi cũng không trở về, không cần nghĩ, chủ nhân của tay này chính là cái tên Lục Nham lưu manh.

 

 

Cô đứng lên, quay đầu nhìn hắn một cái, hắn đang khom người với tay qua vỗ lưng cô, thấy cô không kho nữa, lúc này mới thu tay ngồi xuống.

 

 

“Cậu đừng chạm vào tôi.” Một đôi mắt hạnh nhân trừng hắn.

 

 

Lục Nham cúi đầu đem cơm trong miệng ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu xem cô, hắn bề ngoài cực soái, làn da trắng bóc nhưng mặt khá lạnh, hình dáng so với nam sinh cùng tuổi đều hơn một bậc, độ cong xương hàm càng như là được nghệ thuật gia điêu khắc, động tác ngẩng đầu vô cùng đơn giản, đều có thể làm người khác rung động.

 

 

Phương Đường vừa nhìn thấy mặt hắn, trong đầu đều được che lấp bởi hình ảnh hắn hôn cô, cắn đầṳ ѵú cô, hơi thở lại thực nóng, ác độc đem côn ŧᏂịŧ nóng như lửa đâm tiến trong cơ thể cô.

 

 

Mặt đột nhiên đỏ, mắt thấy Đào Thi Thi bưng mì xào lại đây, cô cắn môi định chạy đi.

 

 

Lục Nham lại mở miệng, “Suy nghĩ cái gì đó, mặt đều đỏ.”

 

 

Phương Đường giận dữ, xấu hổ muốn chết, “Tôi không nghĩ tới cậu!”

 

 

Nói xong câu đó, cô lại đột nhiên ý thức được chính mình tại nơi đây tự tố giác bản thân, quả nhiên, Lục Nham khóe miệng phát ra một tiếng cười.

 

 

Hắn vẫn luôn thích cười nhạo cô, chỉ là lần này, Phương Đường mẫn cảm mà nhận thấy được có chút bất đồng, thanh âm của hắn nay thiếu đi trào phúng lạnh lẽo.

 

 

Cô không dám lại nhìn hắn, đầu cúi thấp, cả khuôn mặt cùng bên tai đều đỏ bừng một mảnh.

 

 

“Mì xào tới!” Đào Thi Thi đem mì xào đưa đến trước mặt Phương Đường , “Này, mì xào mày thích.”

 

 

Phương Đường không muốn bị nhìn ra mình không thích hợp, liền cầm chiếc đũa kẹp lên ăn, thình lình bị nóng, kêu chít chít mà vươn đầu lưỡi hướng Đào Thi Thi khóc kêu, “Nóng quá nóng quá…”

 

 

Đào Thi Thi gấp đến độ đưa quạt cho cô, “Mới ra nồi khẳng định là nóng a, mày chờ một chút hẵng ăn.”

 

 

Phương Đường nước mắt do nóng chảy xuống, vươn ra đầu lưỡi đỏ bừng một mảnh, khuôn mặt nhỏ ủy khuất đáng thương cực kỳ, “Tao sao biết nóng như vậy ô ô… Bỏng chết người…”

 

 

Lục Nham ngồi ở gần đó, nhấp một ngụm đồ uống lạnh, lại cảm thấy bụng dưới càng thêm khô nóng.

 

 

Hắn tưởng tưởng đem Phương Đường đè ở trong ngực, hung hăng cắи ʍút̼ đầu lưỡi đỏ của cô, nghe cô run rẩy mà khóc kêu rêи ɾỉ, dùng côn ŧᏂịŧ hung ác mà đâm tiến vào tiểu huyệt mềm đến không thể tưởng tượng.

 

 

Phương Đường uống đồ uống lạnh Hạ Mặc Dương mua, cuối cùng đầu lưỡi cũng bớt nóng.

 

 

Đang muốn ngồi xuống ăn cái gì đó, chiếc đũa lại rớt một cái, thời điểm cô cúi đầu nhặt chiếc đũa, không cẩn thận nhìn thấy đũng quần Lục Nham bao lấy một cự vật dần phình to.

 

 

Cô đứng bật dậy, bưng đĩa mì xào trên bàn liền chạy ra bên ngoài.

 

 

Đào Thi Thi kinh ngạc kêu, “Phương Đường!”

 

 

Lục Nham nhìn cô chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, môi mỏng gợi lên một độ cung cười nhẹ.

 

 

 


/134