[Fanfic] Ngốc!

Chương 7

/24




“Mấy anh chị cần gì cứ gọi em mang lên thêm nhé!” – cậu đặt món lẩu xuống bàn.

JaeJoong cứ chạy lên chạy xuống dọn bớt đĩa trống và thêm thức ăn, hôm nay gần cả lớp Yunho kéo đến khiến cậu trở tay không kịp. May là từ sáng đã dậy sớm mua thật nhiều thức ăn và thịt cũng ướp sẵn.

“Có cần phụ không?”

“Dạ không cần đâu, anh lên ngồi với mọi người đi. Ở đây dầu mỡ bắn tùm lum dơ áo hết.” – cậu mỉm cười xào thịt

“Làm xong bảo anh mang lên cho.” – Heechul đi lại tủ lạnh lấy nước ngọt và đá

Đám bạn Yunho ăn no xong kéo ra phòng khác chơi bài và nói chuyện phiếm. JaeJoong lại phải dọn chén đĩa rửa, nó chất thành một chồng cao ở sàn nước. Thỉnh thoảng chạy lên chạy xuống mang bánh và trà để mọi người ăn tráng miệng.

Cậu cũng không muốn ở trên đó, cậu biết bạn Yunho không thích cậu lắm. Việc cậu trở thành vợ Yunho khiến rất nhiều người bất mãn, họ cho là cậu không xứng và van xin Yunho lấy cậu để vào đây hưởng sung sướng.

Bước vào hàu môn sâu như biển. Là vui hay buồn cũng chỉ mỗi mình biết.

Tuy là ghét nhưng họ không làm gì quá đáng cả, chỉ là nói vài câu vậy thôi. Cậu cũng quen rồi, chỉ mỉm cười rồi mọi chuyện lại qua hết. Cậu không trông mong Yunho sẽ nói vài câu bênh vực cậu, với anh bạn bè quan trọng thậm chí…hơn cả vợ.

“Anh cần gì?” – JaeJoong vừa ngồi nghỉ tay dưới bếp đã thấy bạn Yunho xuống, chắc cần thêm gì

“À! Anh muốn uống nước lọc.”

“Dạ vâng, để em lấy cho.” – cậu đứng lên lấy ly và rót cho bạn Yunho một ly nước lọc

“Cám ơn em! Chắc em không biết tên anh đâu nhỉ?” – bạn Yunho cười, ngoài Yunho, Heechul, Siwon ra cậu không biết những người còn lại vì cậu nghĩ họ không thích cậu, nên không bao giờ cậu lại gần hay mở miệng trò chuyện cả.

“Dạ em xin lỗi.” – cậu cúi đầu

“Có gì mà xin lỗi, anh là DongHae.” – DongHae gãi đầu cười – “Sao em không lên trên chơi bài cùng mọi người?”

“Dạ thôi, em không biết chơi bài. Anh cứ chơi cho vui, em còn việc phải làm.” – người này xem ra không có ý trêu chọc cậu

“Ờ vậy thôi không làm phiền em.” – DongHae cầm ly nước quay lên trên. Cậu ngốc này cũng đâu có biết có một chàng trai cũng dõi theo bóng hình cậu.

JaeJoong đi ra sân rút quần áo khô vào, tối sẽ ủi sẵn để vào tủ cho Yunho.

“JaeJoong!” – giọng tông cao của con gái, gọi thẳng tên cậu một cách bất lịch sự

JaeJoong quay lại, là hai người bạn cán sự lớp của Yunho. Họ rất ghét cậu, điều này đã từng gặp ở buổi học nhóm và ở trường. Lần trước họ cũng sỉ nhục cậu ở nhà lớn. Cả hai đều là thiên kim của những người làm lớn trong thôn. Họ ăn mặc sành điệu, tóc cắt kiểu cách nhuộm màu, cả mặt trang điểm đầy xinh đẹp, nước hoa thoang thoảng khắp nơi nữa. Họ đẹp như những cô gái thành thị trên tivi hay chiếu phim mỗi tối vậy.

“Hai chị cần gì ạ?” – cậu cũng sợ họ lắm. Họ không thích cậu và hay tìm cách moi móc cậu khiến cậu phải xấu hổ.

“Hai chị có mua sầu riêng đến để mọi người ăn, nghe nói Yunho cũng thích ăn lắm. Mà hai chị không biết khui vỏ, em giúp nhé.”

“Dạ….” – cậu nhìn bịch sầu riêng mà nuốt nước bọt khó khăn. Gì chứ cậu sợ nhất là mùi sầu riêng, từ nhỏ đã không ngửi được mùi này. Đây là điểm tử của cậu đấy!

“Em cũng không biết à? Vậy thôi để nhờ Yunho làm giúp vậy.” – họ quay đi cậu vội kêu lại

“Dạ để em làm cho, hai chị cứ để đó đi ạ.”

“Vậy cảm ơn nhé!”

JaeJoong dẹp đồ khô vào tủ, cậu tìm cái khẩu trang đeo vào và lôi bịch sầu riêng vào trong bếp. Cậu chưa ăn nhưng có biết cách khui vỏ gai này. Thường người bán sẽ tách sẵn vỏ chỉ cần lần theo đừơng tách sẵn trước khui vỏ ra là được. JaeJoong đeo bao tay vào vì sợ gai nhọn, tay cố định tay cầm dao tìm đừng tách vỏ sẵn.

Họ đúng là cố tình chơi ác cậu mà, họ mua trái nguyên vỏ nên không có ai tách sẵn hết. Cậu đành dùng dao chặt mạnh vào những vết lõm trên vỏ của nó. Chặt trượt thì trái sầu riêng lăn qua lăn lại, gai cứ đâm vào tay cậu. Có bao tay mà gai nhọn lắm, đau chứ!

Cái mùi của nó đã khiến cậu muốn nôn mà còn ngồi tách vỏ mấy trái, cậu chắc chết mất quá. Mất nửa tiếng cậu mới khui được trái đầu tiên và ói ra hết thức ăn lúc nãy ngồi dưới bếp ăn. Nôn sạch thức ăn trong bụng, mặt cũng xanh lại, cậu ngồi nghỉ thở một chút rồi tự tin đeo khẩu trang làm theo cách lúc nãy đã làm để khui những trái còn lại.

Sau khi khui vỏ cậu phải lột bao tay để ép vỏ ra bóc múi ra dĩa, cậu muốn nôn lắm mà chẳng còn gì để nôn. Cố nín thở để làm lẹ lẹ, cả năm trái được bóc ra bảy đĩa lớn. Cậu để vào mâm lớn bưng lên cho mọi người với cái khẩu trang trên mặt.

“Cậu sao vậy JaeJoong? Chê sầu riêng thúi sao?”

“Ơ…xin lỗi, tại em không chịu được cái mùi nó…..” – cậu cúi đầu vẫn không thể nào tháo khẩu trang ra được

“Vậy vì cậu mà Yunho không thể ăn sầu riêng được sao?”

“Dạ không có” – cậu vội xua tay nhìn anh – “Anh ăn đi, em không sao đâu.”

Họ quay bài những ván bài và sầu riêng thơm nồng. JaeJoong lẳng lặng kéo cửa lại quay về bếp dẹp số vỏ còn trong đó. Trời tối nên học cũng chuẩn bị về, cậu vào phòng để chờ tiễn khách ra cửa.

“Tớ có chuyện muốn tuyên bố!” – Heechul đứng dậy giữa phòng, mọi người đều nhìn vào Heechul – “Tớ….” – Heechul kéo tay Siwon đứng dậy cạnh mình – “….. bọn tớ chính thức quen nhau.”

JaeJoong làm rơi bộ bài đang xếp lại, cậu nhìn Yunho đầu tiên. Anh vẫn giữ khuôn mặt bình thản như mọi khi. Thật khó để nhận ra anh đang vui, buồn hay đang cố chịu đựng.

“Chúc mừng!!! Chúc mừng!!!” – cả bọn hô hào lên chọc ghẹo. Yunho chỉ ngồi đó, đôi môi hình như hơi cong lên bên khóe, không nhìn rõ được đó là gì.

Tối về phòng cậu vẫn cứ dõi theo mọi hành động của Yunho, cậu không biết làm cách nào an ủi anh nữa. Đôi dép Heechul nhờ cậu may giúp hóa ra là dành cho Heechul và Siwon chứ không phải với Yunho như cậu tưởng.

“Yunho….. anh không sao chứ?” – cậu chạm nhẹ vào vai anh

“Hửm?” – anh nhìn cậu khó hiểu, khẽ nhíu mày thấy những vết đỏ dài bên hai mép bàn tay. Là do cậu dùng sức tách vỏ sầu riêng để lại. Anh cầm lấy bàn cậu xem, cả lòng bàn tay cũng đỏ cả lên, có vài chỗ bị vỏ đâm trúng.

“Em không sao đâu.” – cậu giật mình khi anh nắm tay mình, cậu ngại khi anh nhìn vào bàn tay mình lắm. Nó thô và có nhiều cục chai.

“Thoa thuốc vào đi.” – anh lấy tuýt kem trong tủ đưa cho cậu

“Dạ!” – cậu gật đầu nhận lấy thoa vào tay mình. Cảm giác mát lạnh khiến cậu quên đi cái rát ban nãy. Cậu khẽ nhìn anh nằm bên cạnh, cậu không biết làm sao an ủi anh nữa. Heechul đã chọn Siwon, cậu không hiểu lý do nhưng cũng chúc mừng họ vì thành đôi. Tự trách mình nhiều hơn vì làm anh buồn và mất người yêu.

“Em xin lỗi.” – cậu nói nhỏ nhưng đủ cho anh nghe thấy

“Lần sau không biết làm thì hỏi.” – anh tưởng cậu xin lỗi chuyện tay bị thương

“Em xin lỗi anh…. chuyện Heechul….”

“Liên quan gì Heechul ở đây?” – anh nhìn cậu trân trân

“Em không biết nói sao nữa…..” – cậu nhìn xuống bàn tay mình, những gánh nặng cứ chất chứa trong lòng – “…. em chỉ biết xin lỗi anh thôi!”

“Ngủ sớm đi!” – Yunho không hiểu cậu đang nói gì nữa, tốt nhất là nên ngủ sớm

“Anh ngủ ngon.” – cậu chui vào mền mắt vẫn mở trao tráo không ngủ được.

“Sao không ngủ?” – anh nhìn đôi mắt to tròn, đối diện anh mà đầu óc để đâu, đôi mắt cũng vô hồn nữa

“Em ngủ không được, anh cũng vậy phải không?” – cậu biết cảm giác của anh.

Chắc đau lắm! Nhìn anh như vậy cậu cũng đau, làm sao cậu thấy Yunho cười nói không ngớt nữa. Dù rằng những cái đó không xuất phát từ cậu nhưng cậu vẫn muốn thấy những biểu hiện đó trên khuôn mặt anh mỗi ngày.

Anh thở dài, hơi thở phả vào khuôn mặt cậu. Nhìn anh như vậy cậu rất muốn chạy đến van xin Heechul hãy đối diện thẳng thắn với tình cảm của chính mình. Cậu hi vọng những người yêu nhau sẽ đến được với nhau. Cậu chưa bao giờ nghĩ Yunho yêu cậu nên không có chuyện thất vọng hay phản bội cả.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi!” – anh chòang tay qua eo cậu để ôm cậu sát vào lòng.

Lần đầu tiên họ không làm chuyện đó mà ôm nhau ngủ, có lẽ anh buồn và cần một vòng tay an ủi. Ôm chặt lấy anh như chia sẻ nỗi đau trong lòng của anh. Đôi mắt đau nhức của cậu cũng từ từ khép lại.



Sáng hôm sau cậu dậy hơi muộn nên vội vàng rửa mặt thay đồ và xem anh đi chưa.

“Em xin lỗi, em đi nấu cơm ngay.”

Yunho không nói gì ngồi trong phòng khách xem giấy gì đó rồi viết viết vào tờ giấy bên cạnh. Sáng nay cậu cứ nhìn anh suốt. Đến khi Yunho thấy bực vì hành động của cậu, anh dằn đũa xuống bàn làm cậu giật mình làm rớt cái muỗng xuống đất.

“Tối qua đến giờ em bị gì vậy hả?” – anh quát lên

“E…. em xin lỗi….”

“Xin lỗi, xin lỗi. Chỉ biết nói nhiêu đó thôi hả? Tôi hỏi em đang làm cái gì? Em muốn gì thì nói ra đi đừng có nhìn tôi suốt như vậy.”

“Em…anh cứ la em đi, em biết anh đang buồn bực lắm. La mắng ra sẽ thoải mái hơn.” – cậu cúi đầu

“Em…. tôi thật tức chết vì em.. khụ…khụ” – do anh tức giận quá lại la hét lớn tiếng làm sặc cơm vẫn còn trong họng.

“Anh có sao không? Uống nước đi anh.” – cậu chạy lại vuốt lưng cho anh, đưa ly nước lọc cho anh uống từng ngụm.







“Có chuyện gì hả?” – anh lấy lại bình tĩnh ngồi trừng mắt nhìn cậu

“Em biết chuyện của anh…….. và anh Heechul….. em muốn giúp hai người. Em nghĩ…mình có phần nhiều chuyện….. nhưng làm vậy anh sẽ được vui…. em….”

“Em biết chuyện gì? Giữa chúng tôi có gì mà em biết?” – Yunho quát lớn đập mạnh tay xuống bàn

“Em….. em là người thứ ba. Em đã phá hoại hạnh phúc của anh và anh Heechul. Em xin lỗi.” – cậu không biết tại sao lại khóc nữa. Chỉ là thấy xót xót trong lòng như vết thương trúng xà phòng vậy.

“Cái gì???” – Yunho ngây người ra

“Em biết anh yêu anh Heechul và anh ấy cũng yêu anh. Nếu không vì em thì giờ hai người đã vui vẻ rồi. Anh Heechul chắc buồn lắm…chuyện tối qua…..” – cậu không thể nói vì những tiếng nấc nhẹ nghèn nghẹn ở cổ họng

“Em nói tôi và Heechul yêu nhau?” – Yunho ôm đầu bóp chặt trán mình.

Anh không ngờ cái con người này ngốc không thể ngốc hơn được nữa. Thật bất hạnh cho anh! Tại sao lại đi yêu thương cái con người này? Ở đâu ra cái màn suy nghĩ vớ vẩn đó? Nói vậy chẳng khác anh lấy cậu vì trách nhiệm. Giờ thì anh hiểu tại sao hành động và lời nói của cậu luôn kỳ lạ. Còn việc mua cái condom cho xài khi làm chuyện đó nữa.

Ngu ngốc quá, ngu ngốc quá rồi!!! Cậu hiểu sai hết mọi thứ rồi, tự nghĩ tự buồn.

“Em dẹp ngay những gì đang nghĩ trong đầu đi. Tôi và Heechul không có gì cả”

“Anh đừng giấu em…. em không có gì đâu. Chẳng qua…. em muốn anh vui…. muốn anh có gia đình hạnh phúc…. em…”

“Trời ơi!!!” – anh ôm mặt. Cậu làm anh nhức đầu đến điên luôn rồi.



Ông bà Jung ở thôn bên sống rất nhàn hạ.

“Ông à, ông nói xem khi về có khi nào JaeJoong đã mang cái bụng to không? Mình sẽ được ẵm cháu.” – bà Jung xoa xoa hai bàn tay vào nhau cười híp mắt

“Yunho không để JaeJoong mang thai sớm như vậy đâu.” – ông thở dài – “Thằng con này nó sao lại quá giống tôi thế không biết.”

“Ông cũng biết nữa hả? Gì chứ về khoản khó hiểu hay nóng tính nó y chang như ông.”

“Nó thương thằng bé mà không chịu nói ra. Cứ đi bộ đi học thay vì đi xe đạp cho nhanh, cũng chỉ muốn gặp thằng bé thôi.” – ông Jung cười, nhớ lại lúc con trai ông mới biết để ý ai đó

“Ông nhớ lúc thằng bé nó bị thương ở chân không? Thằng Yunho miệng thì nói nặng nói nhẹ thằng bé mà nhờ tôi bỏ tiền ra nói bác sĩ tìm cớ nào qua khám cho thằng bé. Nghe thằng bé bị bong gân nhẹ nó mới yên tâm.” – bà cười nhớ đến vẻ mặt lo lắng của thằng con cứ đi qua đi lại trong nhà chờ bà mang tin về

“Lúc tôi hỏi nó có muốn lên Seoul học Đại Học không, nó không chịu bảo là ở đây phụ giúp tôi. Xem ra có đứa nhớ thương ai, sợ thằng bé bị nhà khác qua hỏi cưới sẽ ân hận suốt đời.” – ông vuốt râu mép của mình cười xòa bên cạnh bà vợ

“Thằng đó cứng đầu y như ông. Vờ hỏi nó muốn lấy ai mà không chịu nói ra. Ông phải tìm cách thử nó, đặt cái bàn ông Kim làm để cho nó gặp thằng bé. Hai tháng trời cứ trong nhà không chịu ra ngoài, suốt ngày xem tôi có nhắc gì đến cưới hỏi trong thôn không? Thật là…..” – bà lắc đầu tặc lưỡi

“Ai nó cũng nói chuyện cười đùa bình thường, chỉ riêng có thằng bé là nó làm mặt lạnh. Chỉ vì thằng bé làm ảnh hưởng đến nó nên nó lờ đi. Tội thằng bé muốn chết!” – ông suýt xoa tội nghiệp cho JaeJoong lúc bấy giờ

“Thì nó cũng sợ thằng bé bỏ học nửa chừng sẽ bị người ta cười nên nói sốc thằng bé. Nhờ vậy mà thằng bé hết lớp 12 đó chứ. Thằng bé JaeJoong này đúng là dễ thương quá! Con của tụi nó chắc cũng đẹp và đáng yêu như vậy.”

“Nó thương thằng bé lắm, xem ra một, hai năm nữa chúng ta mới có cháu bồng. Nó không để thằng bé mang nặng sớm vậy đâu. Haizzz…. vợ chồng mình cứ ở đây vậy, đừng làm phiền chúng nó”

Hai người già nắm tay nhau ngắm nhìn hoàng hôn từ từ núp sau những bụi cây to lớn.

/24