Gia Thế Hào Môn: Người Cha Tổng Tài Có Thế Lực

Chương 16.1: Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng

/1091


 

Chương 16.1: Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng


"Thằng nhóc đó bị bệnh à? Tôi mua cho nó một cây đàn piano trị giá mấy chục triệu, nó đã để ở đó hơn hai tháng rồi. Đến nhìn nó còn không thèm nhìn, bây giờ anh lại nói với tôi rằng nó chơi piano để an ủi người phụ nữ đó, thậm chí còn đàn hết bài này đến bài khác?" 


Trong lòng Âu Dương Thịnh cảm thấy khó chịu. Dù sao thì anh cũng là ba của Âu Dương Nhạc, anh đã tặng cậu một món quà lớn như vậy nhưng cậu lại không chút vui vẻ nào. Hiện tại cậu lại đang sử dụng món quà anh tặng để an ủi một người phụ nữ khác.


"Đúng vậy, cậu chủ nhỏ quả thật có bệnh, là bệnh tự kỷ đó..." Cảnh Hạo Nhiên chỉ nói được một nửa, thấy sắc mặt Âu Dương Thịnh càng ngày càng xấu liền nuốt xuống.


Bệnh tự kỷ cộng thêm tính nóng nảy thừa hưởng từ anh mà ra cả!


"Muốn chết sao!" Âu Dương Thịnh tức giận ném cốc cà phê trong tay về phía Cảnh Hạo Nhiên, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, đá văng bàn cà phê đối diện.


Cảnh Hạo Nhiên đứng thẳng ở đó, cốc cà phê trắng từ bên tai anh ta bay qua, chất lỏng cà phê vừa bắn vào mặt, đập vào bức tường đối diện, vỡ thành từng mảnh.


Âu Dương Thịnh quay người đi về phía ban công bên cạnh, người giúp việc cung kính mở cửa kính cho anh, anh sải bước đi ra ngoài, đứng trên ban công.


Biệt thự anh ở đối diện biệt thự piano của Âu Dương Nhạc, vừa bước ra ban công, tiếng đàn piano vui tươi lọt vào tai anh.


Mặc dù anh không biết nhiều về âm nhạc nhưng thể loại âm nhạc này không hề làm anh chán ghét. Khuôn mặt vốn ủ rũ dần dần trở nên dịu dàng. Ánh mắt anh khi nhìn về phía đó dường như có chút dự đoán về khung cảnh chính xác trong phòng piano sẽ như thế nào.


"Nếu cậu chủ muốn đi qua xem xét thì cứ coi như tạm thời nghỉ ngơi một chút, đi qua xem đi." Cảnh Hạo Nhiên không sợ chết, vì giúp hai ba con lại gần nhau hơn, anh ta đứng trên ban công gợi ý cho Âu Dương Thịnh.


"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn đi qua xem?" Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Âu Dương Thịnh biến mất, trong phút chốc thay vào đó là sự giận dữ.


"…" Hai mắt Cảnh Hạo Nhiên đều nhìn rõ trong mắt Âu Dương Thịnh hiển nhiên tràn đầy ánh mắt của tình yêu thương, nhưng anh chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó.


"Bỏ công việc xuống rồi đi gặp thằng nhóc đó?" Giọng nói giận dữ của Âu Dương Thịnh gần như xuyên thủng màng nhĩ của Cảnh Hạo Nhiên: "Một tài liệu trị giá một tỷ, anh có đưa cho tôi được không?"


"Được ạ." Cảnh Hạo Nhiên cúi đầu, chỉ có thể làm theo lời anh nói.


"Được cái rắm!" Anh tiếp tục lên giọng cảnh cáo nhưng lần này giọng điệu của anh đã tốt hơn trước một chút: "Một tỷ không bằng khi tôi bị đói bụng, đi kêu Bạch Tiểu Thi kia vào bếp làm món gì đi."


"Vâng thưa cậu chủ."


Từ khi Âu Dương Thịnh ra lệnh trong bếp không được để bắp cải nữa, hai ngày nay Bạch Tiểu Thi cũng không nhìn thấy một lá bắp cải nào.


Bàn ăn dài bằng đá cẩm thạch trắng trong nhà đã được thay ít nhất năm lần trong vòng chưa đầy mười ngày kể từ khi Bạch Tiểu Thi đến đây.


Hơn chục món ăn đều do chính tay Bạch Tiểu Thi chuẩn bị.


Âu Dương Thịnh ra lệnh cho Cảnh Hạo Nhiên đặt thực đơn, hầu như món nào cũng được hoàn thành theo yêu cầu của anh.


Âu Dương Nhạc thích ngồi ăn cùng Bạch Tiểu Thi. Dù đã gần sáu tuổi nhưng cậu bé vẫn cần có người chăm sóc khi ăn uống.


Có lẽ điều này liên quan đến căn bệnh của cậu hoặc có thể đó là do hoàn cảnh gia đình cậu sinh ra và cậu đã quen với việc được người khác phục vụ.


Âu Dương Thịnh một mình ngồi ở đầu bàn ăn, Bạch Tiểu Thi chiếu cố Âu Dương Nhạc, ngồi ở phía dưới bên trái.


Anh thích cảm giác được đứng trên cao nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn thấy người phụ nữ đang lo bữa ăn cho con trai mình, anh lại cảm thấy khó chịu. Như thể hai người họ coi anh như thần bệnh dịch, lúc nào cũng có thái độ sợ hãi tránh né anh.


"Ăn ngon không? Không thể chỉ ăn rau, thịt cũng cần cân đối mới có thể cao lớn hơn được." Bạch Tiểu Thi cầm đũa, gắp mấy viên thịt viên trên đĩa, đút vào miệng Âu Dương Nhạc.



 


/1091