Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 49 - Chương 49

/109


“Ở đây, cup B thật sự là trên trung bình sao?”

Thật ra khi Triệu Tiêu nghe xong những lời này thì cô cũng không có cảm giác gì mấy, bởi vì cô cảm thấy vấn đề mà Tống Cẩn đang hỏi chính xác là về cấp bậc phát triển thân thể người phụ nữ ở nơi này, kết quả là một giây sau, anh lại hỏi thêm một câu nữa: “Vậy cup B của Tiêu Nhi có giống với cup B của họ không?”

Những lời này không giống nhau, đây là sỉ nhục nghiêm trọng nhân cách của cô, không chỉ chất vất trình độ của cô mà còn chất vấn cả tính trung thực, Triệu Tiêu liền trợn mắt hạnh lên, căm tức nhìn Tống Cẩn: “Em không làm nữa.”

Tống Cẩn nghe theo Triệu Tiêu, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, lúc này đôi mắt anh sáng lấp lánh như những ngôi sao, anh dùng mũi môi mình khẽ cọ lên mũi của cô: “Sai rồi, trẫm biết sai rồi….Trẫm sẽ không tái phạm nữa đâu.” Lúc này, trông Tống Cẩn giống như một người thiếu niên trẻ tuổi, sẽ vì cô gái mà mình thích nói những lời ngọt ngào, sẽ bởi vì cô gái mình yêu quý giận dỗi mà cảm thấy bất an, cũng sẽ vì lời nói nặng nhẹ vô tình của cô mà bỏ qua nguyên tắc để cầu xin tha thứ.

Triệu Tiêu liền hừ nhẹ một tiếng rồi luôn tay vào trong áo ngủ của Tống Cẩn: “Về sau Hoàng Thượng không được nói với nô tỳ những lời này nữa.”

Giọng của của Triệu Tiêu vừa mềm mại vừa dịu dàng, giống như lụa sa tin, Tống Cẩn nghe xong thì cảm thấy cả người mình như đang nhũn ra, tiếp tục lâu lâu lại sờ thêm một tý, hai bàn tay anh từ từ di chuyển xuống hông của cô, mười ngón tay bấm trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi làm cho nhiều chỗ bị sưng đỏ lên.

Vừa ngứa lại vừa đau, có chút chờ mong, cũng có sự sợ hãi và căng thẳng, Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, bời vì đôi mắt của cô đang chảy nước mắt nên trông càng thêm sáng lấp lánh.

Tống Cẩn động tình bèn nâng eo của Triệu Tiêu lên, sau đó chậm rãi đẩy áo của cô lên, nhiệt độ trong phòng không phải là quá lạnh, nhưng cũng có thể khiến cho làn da của cô nổi lên tầng da gà thật nhỏ.

Đột nhiên Triệu Tiêu vùi mặt mình vào trong chăn, Tống Cẩn hôn lên xương quai xanh của cô: “Lạnh lắm sao?”

Cả người của cô dán dính lên người Tống Cẩn: “Hoàng Thượng..”

Tống Cẩn chui người vào trong chăn và cởi quần giữ ấm của mình ra, sau đó anh ném chiếc quần lên phía đầu giường, đúng lúc này, có một chiếc hộp nhỏ rơi ra khỏi túi quần.

Triệu Tiêu nghiêng đầu lại nhìn, cô còn chưa nhìn được thì đã đầu đã bị Tống Cẩn kéo lại và hôn lên, sau khi hôn nửa ngày, Tống Cẩn lại nhanh chóng cởi bỏ áo của mình, ngực anh cọ cọ lên chỗ cao ngất của ngực Triệu Tiêu, khiến cho hai cẳng chân của cô liền cong lên.

Tống cẩn ngậm chắt lấy một viên đỏ tươi, đầu tiên anh dùng lưỡi để liếm nó vài vòng, sau đó lại không ngừng liếm láp, tạo nên âm thanh vang dội và để lại một vệt nước ẩm ướt, sáng lấp lánh.

“Mai nhụy đỏ bừng nhiều điểm tiếu, lộ hoa mát thấm kiều nho.”

Tống Cẩn rời khỏi môi Triệu Tiêu, rồi anh kéo chăn lên, bao bọc cả người mình và cô vào trong chăn.

Tầm nhìn bỗng chốc bị chăn che tối đi, cho nên hành động cũng càng táo bạo thêm một chút, bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiêu sờ lên khối thịt trước mặt Tống Cẩn, nhéo nhéo, sau đó hỏi anh: “Đau không?”

Tống Cẩn tiến đến gần sát bên tai cô: “Tiêu Nhi có thể nhéo mạnh hơn, trẫm chịu được.”

Triệu Tiêu cười khanh khách, sau đó cô cúi đầu xuống và liếm lên ngực của Tống Cẩn, đồng thời một bên ôm chặt lấy lưng của anh, hôn dọc theo một đường đi xuống, hai bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên mông của anh, sau đó làm ra một hành động mà bản thân mình muốn làm nhất, cô vỗ nhẹ hai cái trên mông của Tống Cẩn, “Bốp bốp” hai tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên, có cảm giác vô cùng co giãn.

Ánh mắt của Tống Cẩn trở nên nguy hiểm, anh trả thù bèn chui vào chăn cắn lên một viên đỏ bừng, Triệu Tiêu bị đau nên la to: “Đau.”

Tống Cẩn hừ hừ hai tiếng, vật phồng to trong quần tứ giác đang chống lên đùi của Triệu Tiêu, khiến cho cả khuôn mặt cô bỗng chốc sung huyết đỏ bừng.

Bàn tay của Tống Cẩn tiếp tục di chuyển xuống dưới, khẽ kéo quần lót của Triệu Tiêu ra trượt đến bắp đùi, Triệu Tiêu theo bản năng liền co rụt cả người lại, toàn thân đều đã run run: “Kéo ra nhanh lên đi…”

Tống Cẩn nhô hẳn nửa người ra, nụ cười đã xuất hiện bên khóa môi: Sao Tiêu Nhi lại kẹp chặt thế, làm sao trẫm có thể kéo ra được đây?”

Triệu Tiêu mở hai chân ra, kết quả là Tống Cẩn thuận thế dùng hai đầu gối mình chống vào giữa hai chân cô, làm hai người càng thêm gần sát.

Tống Cẩn lại càng kéo quần lót của Triệu Tiêu xuống dưới thấp hơn nữa, cho đến khi nó trượt đến xuống mắt cá chân phải của cô, ngón tay anh lại vươn xuống chỗ trơn bóng của cô ở phía dưới, sau đó một đầu ngón tay liền chen vào khe hở hẹp.

Bởi vì xấu hổ mà Triệu Tiêu lqd nhắm chặt hai mắt lại, mặc dù trong chăn rất tốt nhưng vẫn có một chút ánh sáng tiến vào, bộ dáng của cô như vậy khiến cho Tống Cẩn nhìn đến ngây ngốc, anh cười một tiếng rồi tiếp tục đưa ngón tay giữa dò xét vào phía trong thêm ba phần, sau đó lại sâu thêm ba phần nữa.

Mãi cho đến khi Triệu Tiêu cảm thấy không thoải mái, cô khẽ hừ một tiếng.

Tống Cẩn rút ngón tay ra, sau đó anh đem vật “sưng phồng to lớn” đau đến khó chịu cọt xát lên người Triệu Tiêu, khàn giọng hỏi: “Tiêu, Nhi, có thể bắt đầu được chưa?”

Thật ra câu nói “Có thể bắt đầu được chưa” này chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi, còn không kịp chờ Triệu Tiệu gật đầu là Tống Cẩn đã thò tay ra khỏi chăn và lấy báo áo mưa cho vào trong.

Nhất thời Tống Cẩn không mở được hộp ra, anh nóng lòng bèn dùng răng để xé, Triệu Tiêu bèn mở mắt ra nhìn anh: “Hoàng Thượng đang làm cái gì thế?”

Tống Cẩn ho nhẹ vài tiếng: “Mũ…”

Bong bóng? Mũ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tiêu liền đỏ lên, bỗng chốc cô đã hiểu ra rồi: “Chính là dùng quả bóng nhỏ này để bao lại tiểu Hoàng Thượng đấy à?”

Tống Cẩn mờ mịt trả lời: “ Chắc vậy.”

Có thể nói, lòng hiếu kỳ chính là một loại cảm xúc mạnh mẽ nhất của con người, ít ra là nó có thể chiến thắng sự ngượng ngùng, Triệu Tiêu cầm lấy chiếc hộp trong tay Tống Cẩn, dù sao cũng đã có kinh nghiệm tiêu diệt hết 4 hộp bong bóng ở nhà trọ rồi, cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, sau đó lấy ra một gói nhỏ từ bên trong hộp.

Tống Cẩn chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy hai cái liên tục: “Tiêu Nhi muốn làm cái gì vậy?”

Triệu Tiêu ấp a ấp úng mở miệng: “Hoàng Thượng, hay là để nô tỳ giúp người đeo vào nhé?”

Tống Cẩn im lặng hồi lâu, trong lòng dường như xuất hiện một tiếng nói nói thay suy nghĩ của anh: “Được.”

Anh nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò và hứng thú của Triệu Tiêu rồi gật đầu: “Đừng làm sai gì đấy nhé…”

Vì để cho mình không làm sai, Triệu Tiêu cố tình giả vờ cầm lấy tờ giấy hướng dẫn trong chăn rồi cầm lên đọc, sau đó cô xé mở một cái ra theo đúng như lời chỉ dẫn trong tờ giấy.

“Hiệu ứng viên bi độc đáo, tăng cảm giác toàn diện; được làm từ mủ cao su thiên nhiên của Malaysia; được tặng kèm chất bôi trơn nhập khẩu chất lượng cao không dùng hương liệu..”

Triệu Tiêu không hiểu câu này lắm nên đọc hai lần, ví dụ như “Không dùng hương liệu” là cái gì vậy, đúng lúc

/109