Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 4

/503


Lời nói to gan, hành động phạm thượng, làm người trong sảnh lại dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lăng Tuyết Mạn!

Trong mắt Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút lo lắng cùng tán thưởng, nhưng cũng tức giận, nữ tử này phải đẩy bản thân mình vào đường cùng sao? Phụ hoàng đang cẩn thận suy nghĩ, nàng lại rỗi hơi nói lung tung làm gì? Huống hồ, hắn có chín phần nắm chắc phụ hoàng sẽ chuẩn tấu lời nói của hắn!

Vân vương tuổi xấp xỉ Hoàng đế Mạc Ngự Minh, luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, giờ phút này thật sự bị Tứ Vương phi này làm cho kinh hãi! Thật đúng là đứa nhỏ to gan a! Ngộ nhỡ…

Nghĩ đến đây, Vân vương đang định mở miệng cầu xin Mạc Ngự Minh, trong sảnh lại có một người bước lên!

Một tiếng nói trầm thấp mang theo một ít trong sáng vang lên sau lưng Lăng Tuyết Mạn, "Khởi bẩm phụ hoàng, Tứ Vương phi mạo phạm thiên uy, bất kính với phụ hoàng, đúng là tội lớn, nhưng Tứ Vương phi trẻ người non dạ, phụ hoàng khoan dung, không so đo đi! Nhi thần cũng đồng ý với nhị ca, Tứ ca từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, cầu phụ hoàng ân chuẩn nguyện vọng lúc lâm chung!"

A… A…, Quan Âm Bồ Tát a! Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mừng như điên, kích động quay đầu nhìn lại ân nhân, vừa thấy, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, giời ạ, lại là một soái ca cực phẩm! so sánh với Nhị Vương gia, ít hơn một phần thành thục, lại nhiều hơn một phần cương nghị cùng phong nhã hào hoa!

Đang lúc thất thần, chỉ nghe tiếng nói của Mạc Ngự Minh rốt cục vang lên, mang theo bất đắc dĩ, "Lâm nhi, con cũng cầu xin cho nha đầu này sao?"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhìn trong mắt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, là tha thiết cùng cầu xin.

Mạc Kỳ Lâm bị ánh mắt chăm chú của Lăng Tuyết Mạn làm cho không được tự nhiên, xấu hổ ho nhẹ, chắp tay nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cầu xin không phải vì Tứ Vương phi!"

"A? Ngươi…" bàn tay mềm mại của Lăng Tuyết Mạn chỉ vào Mạc Kỳ Lâm, kêu rên không thôi, "Ngươi tính thấy chết không cứu, cũng không cần bỏ đá xuống giếng đi!"

"Làm càn!"

Mạc Ngự Minh phun ra hai chữ, giọng điệu rõ ràng không vui.

Lăng Tuyết Mạn run rẩy, chậm rì rì quay thân lại, quỳ xuống trước mặt Mạc Ngự Minh, khóc nức nở nói: "Hoàng Thượng, Tuyết Mạn biết tội! Xin Hoàng Thượng khai ân!"

"Hoàng Thượng bớt giận!"

Trong sảnh, tất cả mọi người quỳ xuống, cùng hô lớn.

Mạc Ngự Minh càng trầm tĩnh, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

Lăng Tuyết Mạn theo bản năng đưa thay sờ sờ cổ mình, ở cổ đại, tội chết là chặt đầu đi? Oa… Oa…, vậy không bằng ăn đạn đi!

Ý niệm muốn sống khiến nàng đem ánh mắt ao ước nhìn về phía Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình, soái ca, chỉ cần ngươi cứu ta, ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi! Oa… Oa…, lấy thân báo đáp cũng được, ta không muốn chết a a a a!

Mạc Kỳ Diễn hơi kinh ngạc, nhìn Lăng Tuyết Mạn chớp mắt với hắn, cùng lửa nóng trong ánh mắt kia…, làm tim hắn đập nhanh một chút, khóe miệng nhẹ cong lên, nói thêm vài lời với Mạc Ngự Minh, "Phụ hoàng, Tứ Vương phi tính tình nóng nảy, không hiểu quy củ, phụ hoàng vì Tứ đệ, chớ so đo với nàng, thời gian cũng không xê xích nhiều, chúng ta nên đi nhìn mặt Tứ đệ lần cuối, phụ hoàng mệt mỏi, bảo trọng long thể quan trọng hơn!"

Ngay sau đó Mạc Kỳ Lâm chắp tay nói: "Đúng vậy phụ hoàng, ý nhi thần muốn nói chính là như lời Nhị ca, giữ mạng Tứ Vương phi là nguyện vọng Tứ ca, hơn nữa, đừng bỏ lỡ thời gian nhìn mặt Tứ ca lần cuối."

Mạc Ngự Minh quét mắt nhìn hai đứa con trai, lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, thâm sâu nói: "Diễn nhi, con làm sao biết được tính tình Tứ Vương phi?"

Một câu này, cả sảnh lại cả kinh, sắc mặt Mạc Kỳ Diễn hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục bình thường, lạnh nhạt trả lời: "Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết tính tình Tứ Vương phi, trước đó, nhi thần cũng chưa từng gặp qua Tứ Vương phi, chính là đối với biểu hiện của nàng hôm nay, cảm giác nàng bất quá là một nha đầu điên mà thôi, nếu có thất thố, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi!"

Khụ khụ! Nha đầu điên? Lăng Tuyết Mạn vô cùng bội phục nuốt nước miếng.

Thôi, chỉ cần có thể giữ mạng nhỏ của nàng, soái ca kia cứ tùy tiện nói đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không ai biết Mạc Ngự Minh đang tự hỏi cái gì, tất cả mọi người cúi đầu, suy đoán vị đế vương đang trong cơn đau xót mất con này sẽ quyết định ra sao!

Hai chân Lăng Tuyết Mạn quỳ thật sự bủn rủn, thẳng lưng, cổ cứng ngắc, vô ý ngẩng đầu thoáng nhìn, mà ánh mắt sắc bén của Mạc Ngự Minh đột nhiên bắn lại, nàng sợ tới mức thốt ra, "Hoàng Thượng!"

"Cái gì?"

Mạc Ngự Minh hừ lạnh.

Lăng Tuyết Mạn thật muốn vả miệng mình, lại không bình tĩnh! Lông mi chớp vài cái, dùng sức cắn môi, nước mắt lưng tròng nói: "Hoàng Thượng, Tuyết Mạn cũng không thể nhìn Vương gia phu quân một lần sao? Con muốn vẽ dung mạo phu quân, vĩnh viễn trân quý, nếu nhớ chàng, thì có thể lấy ra xem, mỗi ngày sớm tối thắp ba nén nhang cho chàng, gửi niềm thương nhớ!"

Mạc Kỳ Diễn híp đôi mắt lại, đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhếch môi.

Mạc Kỳ Lâm lặng lẽ nhìn, sau đó nhìn Mạc Ngự Minh, chờ đợi.

Mạc Ngự Minh nhàn nhạt nhìn Hoàng hậu bên cạnh nãy giờ chưa từng nói một tiếng, nói khẽ: "Hoàng hậu, ý của nàng như thế nào?"

Hoàng hậu lấy khăn lau nước mắt, nghiêm túc quan sát Lăng Tuyết Mạn, mới chậm rãi nói: "Thần thiếp muốn cho Hàn nhi đi bình yên, nếu nó không cần Tứ Vương phi chôn cùng, vậy đồng ý với nó đi! Nha đầu này tuy liều lĩnh, nhưng vừa thành hôn liền cùng phu quân âm dương cách biệt, trong lòng nàng tất nhiên là không dễ chịu, đừng trách nàng!"

"Được."

Mạc Ngự Minh luôn tôn trọng thê tử của ông, lại có hai đứa con trai cầu xin, rốt cục gật đầu, nói: "Đem con thứ của Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, Mạc Ly Hiên làm con nuôi cho Tứ Vương gia, kế thừa tước vị, túc trực bên linh cữu! Chuẩn Tứ Vương phi nhìn mặt Tứ Vương gia, sau đó túc trực bên linh cữu ba ngày ba đêm, Tứ Vương phủ được hưởng bổng lộc như cũ!"

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!" Trong đại sảnh, mọi người dập đầu hô.

Lăng Tuyết Mạn kích động, trong mắt mang lệ, cũng dập đầu lạy ba cái, "Tạ Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương!"

"Khởi giá!"

Lý công công hô lớn một tiếng, đỡ Mạc Ngự Minh dậy, hai cung nữ đỡ Hoàng hậu, một trước một sau đi ra khỏi đại sảnh, văn võ bá quan vội đứng dậy đi theo ra.

Lăng Tuyết Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lảo đảo đứng lên.

Mạc Kỳ Diễn hờ hững đi ra khỏi đại sảnh, Mạc Kỳ Lâm đi lên vài bước lại ngừng lại, chờ đi Lăng Tuyết Mạn đi tới trước mặt, hơi nhíu mày nói nhỏ: "Nếu không muốn chết thì đừng lại phạm thượng, tâm tình phụ hoàng không tốt, cảm xúc hết sức khác thường."

Nói xong, Mạc Kỳ Lâm bước đi nhanh, không có quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn chấn động, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Diễn, nội tâm xông lên một trận ấm áp.

Nếu Tứ Vương gia không có chết, hắn sẽ là nam nhân ra sao? Là lạnh lùng hay là ấm áp như ánh mặt trời? Là lạnh nhạt hay là tươi cười ôn nhã?

Đang lúc Lăng Tuyết Mạn còn đoán, đã bất tri bất giác đi theo mọi người đến một tòa đại viện đặc biệt, hai cây quế trước viện, giờ phút này nở hoa cực đẹp, hương thơm bốn phía, làm cho không khí tươi mát.

Tấm bảng đề ba chữ thiếp vàng treo trên cửa viện: Cúc Thủy Viên.

Lăng Tuyết Mạn ngước mắt nhìn ba chữ "Cúc Thủy Viên", khóe miệng mỉm cười.

Nói vậy Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn này cũng là người tao nhã! Đáng tiếc… Bạn đang đọc chuyện tại

/503