Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 65 - Chương 65

/218


An Cửu bị anh vô lại đến không còn cách nào khác, làm ơn ngài biến trở về Phó Thần Thương cao quý lạnh lùng luôn luôn duy trì đi! Biến qua lại như vậy khiến cho cô sắp tinh thần phân liệt rồi.

“Dường như lên cân một chút.” Phó Thần Thương trầm ngâm căn cứ vào cảm giác tay phán đoán.

“Cầm thú! Tay sờ đi đâu vậy!” An Cửu một phát gạt móng vuốt của ai đó đang mân mê xoa bóp cái eo mập thêm mấy lượng thịt đến mềm của cô.

“Phát triển không phải để cho tôi động vào sao?” Người kia lại sờ soạng lên, đương nhiên giọng nói đặc biệt cần ăn đòn.

An Cửu không chút do dự vạch rõ giới hạn với anh, “Phát triển cũng là thịt của tôi, có liên quan gì tới anh. Còn nữa, có thể không động dục ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu không! Tình cũ của anh vẫn còn mạng sống đang bị đe dọa ở trong phòng hồi sức tích cực, anh còn có tâm tình náo loạn!”

Sống lưng Phó Thần Thương cứng đờ, “Tôi quên.”

An Cửu: “…”

Giống như không nỡ cuối cùng lấy tay khỏi eo cô, “Khi đi cùng với em đều sẽ bất tri bất giác quên đi chuyện không vui.”

An Cửu trợn trắng mắt, cho anh một đánh giá, “Tục.”

Thật đúng là không hiểu tình điệu. Phó Thần Thương cười khẽ, ngay sau đó thu hồi khẽ nhếch khóe miệng, “Trước khi cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, tôi phải ở lại bệnh viện.”

An Cửu khó có được trầm mặc một lúc, “Biết rồi.”

Cái gì tới sẽ tới, cô không có lập trường phản công, chỉ có đường sống phòng thủ, nếu như không lấy được người này, ít nhất phải bảo vệ trái tim của mình.

Đẩy cửa ra, An Cửu đi phía trước, Phó Thần Thương gần như lập tức chú ý tới trên quần thể thao thật mỏng của cô bị rách một đường lộ ra một vết thương rất dài, dính vết máu loang lổ, nhưng cô giống như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên người.

Cổ tay đột nhiên bị kéo ngược lại hướng đi, An Cửu kinh ngạc ngước mặt nhìn anh, “Làm gì? Người bên kia nhiều, từ chỗ này đi tương đối tốt! Này, anh nghe được không? Buông tay ra! Tự tôi có thể trở về, tôi không muốn bị chụp hình cùng anh, sau đó bị kéo vào bát quái lộn xộn lung tung…”

“Câm miệng.” Phó Thần Thương cắt đứt cô đang liến thoắng không ngừng, sau đó chợt dừng bước, xoay người, ôm ngang eo cô, bàn tay ấn mặt cô vào trong ngực.

“Ưmh, tôi không thở được…”

Người này rốt cuộc định làm gì?

Cuối cùng, Phó Thần Thương rốt cuộc dừng lại ngoài phòng khám bệnh khoa ngoại.

Bác sĩ trực ban ở bên trong có số tuổi không lớn lắm, hình như mới tới, đang ngồi hăng hái bừng bừng lướt web xem video clip, trong clip chính là tin tức nóng bỏng phát sinh mấy giờ trước, lượng người xem và bình luận đang nhanh chóng tăng vọt, người phụ nữ bị thương trong video vào lúc này đang cấp cứu ở bệnh viện bọn họ.

Áo blouse vừa xem vừa cảm khái, “Sao không có người phụ nữ nào chịu bị đạn bắn vì mình chứ!”

Khi xem được một nửa, nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân, vừa nghiêng đầu, người đàn ông trong clip lại sống sờ sờ đứng trước mặt anh, áo blouse trắng như mụ mị đi, liếc nhìn video lại liếc nhìn người thật, liếc nhìn người thật lại liếc nhìn video lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, lắp bắp nói, “Anh… Anh là..”

“Đi ra ngoài.” Sắc mặt của Phó Thần Thương giống như trời băng đất tuyết, gió lạnh gào thét, áo blouse trắng hoàn toàn chỉ còn lại bản năng nghe theo, lảo đảo cút ngay ra ngoài, còn săn sóc giúp một tay đóng cửa lại, một cái cũng không dám nhìn lâu, mặc dù tò mò chết đi được người phụ nữ trong ngực anh ta rốt cuộc là ai.

Phó Thần Thương đặt An Cửu ngồi lên giường bệnh, mặt nghiêm túc mở miệng nói ra ba chữ vô cùng thô bỉ -

“Cởi quần ra!”

An Cửu trợn tròn mắt, vội vàng giữ chặt dây lưng quần, vẻ mặt cảnh giác, “Anh lại định làm gì?”

Thấy cô không động, Phó Thần Thương không nhịn được, “Muốn tôi giúp em?”

“Anh biến thái! Tôi không cởi!”

“Cởi hay không?”

“Không cởi!”

Không để ý tới cô giương nanh múa vuốt chống cự, Phó Thần Thương tự mình ra trận, hai ba cái liền cởi quần của cô, vừa đề phòng móng vuốt nhỏ sắc bén của cô, lại vừa cẩn thận không chạm tới vết thương.

An Cửu đang định mắng chửi người, lại thấy anh xoay người rời đi, cầm một đống thuốc nước ngoại thương và băng gạc đi tới, cộng thêm mới vừa rồi động tác quá lớn động tới vết thương trên người đau ê ẩm nhè nhẹ, vì vậy lúc này mới phát hiện ra bắp đùi của mình có một vết rách thật dài. Thì ra anh đang xử lý vết thương cho mình?

An Cửu vừa ngượng ngùng lại vừa tức, “Anh không thể nói rõ ràng với tôi sao?”

“Em không thể tin tưởng tôi vô điều kiện sao?” Phó Thần Thương cũng không ngẩng đầu phản bác.

“…” Nói không lại anh, cô đã thành thói quen.

Phó Thần Thương cúi đầu, nghiêm túc rửa sạch vết thương cho cô, bôi thuốc, băng bó, động tác thuần thục linh hoạt, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp. Giờ phút này cô chỉ mặc một chiếc quần lót đặc biệt đáng yêu, để trần cặp chân trắng nõn, lạnh lẽo, quan trọng nhất là thật bất tiện.

Trong quá trình, ngón tay hơi lạnh của anh khó tránh khỏi đụng chạm lên da thịt ấm áp của cô, trong lòng anh không có việc gì, cô lại hơi tâm viên ý mã, vì vậy quay đầu ra dời lực chú ý, trong lúc vô tình ánh mắt quét tới video blouse trắng mở ra, theo tốc độ truyền bá này, xem ra sau này Phó Thần Thương đi đâu đều phải đeo kính mát…

(*) Tâm viên ý mã: Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhảy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác.

“Lát nữa trở về mấy ngày không được thấm nước.”

“A.”

Phó Thần Thương hít sâu một hơi, vốn định chịu đựng, kết quả vẫn không thể nào nhịn được, “Tống An Cửu, tôi thật hoài nghi em sống tàn tật cấp chín! Em rốt cuộc lớn như thế nào vậy!”

An Cửu có dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mặc quần lên, sau đó thản nhiên nói, “Có lẽ là kỳ tích đi!”

Dù sao không ai quan tâm, đến cuối cùng chính cô cũng không cần thiết rồi.

Mở cửa, áo blouse trắng bị đuổi ra ngoài đó rõ ràng đang dán lên cửa nghe lén, đột nhiên mở cửa khiến cho anh ta thiếu chút nữa đâm đầu vào, cười khan gãi gãi đầu, “Phó tiên sinh, ngài còn cần giúp một tay cái gì không?”

Tống An Cửu liếc nhìn quần mình, chỗ quần tét ra đã được anh dùng kim vá lại rồi, cô còn gì cần giúp đỡ sao?

“Không có, cám ơn.” An Cửu trả lời thay Phó Thần Thương.

“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.” Áo blouse trắng vừa nói vừa len lén quan sát An Cửu.

Hai người vừa rời khỏi khoa ngoại chưa đi được mấy bước, An Cửu đột nhiên khoa trương lấy tay che mắt, phía trước là yêu nghiệt phương nào, thật nhanh chóng!

Kỷ Bạch, Kha Lạc, Phó Hoa Sênh.

Ánh sáng của ba người bắn ra bốn phía, tất cả đều mới từ tiệc rượu tới, đứng chung một chỗ có hiệu quả khỏi phải nói quá khoa trương, liên tiếp biến hành lang tồi tàn của bệnh viện trở thành thảm đỏ.

Kha Lạc thành công như vậy, An Cửu dĩ nhiên biết, Kỷ Bạch hồi trước có lộ diện trên ti vi vài lần, hình như là công tử nhà thị trưởng, hai người hình như có quan hệ không tệ với Phó Thần Thương. Kha Lạc càng không để ý tới tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, bỏ qua uy hiếp bức chết của Sở Mạch, cứng rắn từ ngành công nghệ thông tin trâu bò nhất của Sở Thiên đi ăn máng khác đến thu mua lại Tụ Tinh, chỉ vì rất anh em. Chỉ có điều, một tin tức vang động như vậy đã hoàn toàn bị ngoài ý muốn đêm nay che mất.

Còn dư lại một Phó Hoa Sênh không cần nói, ba người này sao lại cùng đến?

Kỷ Bạch mắt tinh, phát hiện ra bọn họ đầu tiên, vội vã chạy tới, ập tới hỏi Phó Thần Thương, “Chị dâu như thế nào? Thoát khỏi nguy hiểm chưa?”

Một tiếng chị dâu này, dĩ nhiên chỉ Tô Hội Lê.

Lời này vừa nói ra, bốn người còn dư lại đều thay đổi sắc mặt.

Phó Thần Thương ném một ánh mắt như đao về phía Kỷ Bạch, hơi nhíu mày, hơi cố kỵ liếc nhìn về phía An Cửu, Phó Hoa Sênh sờ lỗ mũi một cái cũng nhìn về phía cô, về phần Kha Lạc, không giống như Kỷ Bạch làm việc đều không dùng đến não, mới vừa rồi đã chú ý tới người phụ nữ xa lạ bên cạnh Phó Thần Thương, lúc này xuất hiện


/218