Ông Xã Nóng Vội Muốn Đứa Thứ Hai

Chương 19 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (19)

/1464


Chương 19 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (19)

Cậu bé lật trang sách.

"No."

Cam Viện khẽ lắc đầu, cô nhấc bút ký tên của mình vào chỗ người giám hộ.

Thấy cô ký tên xong, nhân viên đưa Cam Đường về lập tức đặt cốc nước trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Tôi xin phép về trước, công việc tiếp theo sẽ có nhân viên chuyên môn liên hệ với hai người, rất mong cô phối hợp."

“Được.” Cam Viện mỉm cười đứng dậy, tiễn người nọ ra cửa, nhìn người nọ đi xa, cô quay lại ngồi bên cạnh cậu con trai đang đọc sách, ôm lấy bờ vai nhỏ của Cam Đường: “Con trai mẹ giỏi quá, nhanh như vậy đã kiếm đủ tiền cho mẹ mua nhà rồi, xem ra mẹ có thể nghỉ hưu sớm rồi? ”

Cậu nhóc đặt cuốn sách trên tay xuống, nghiêm túc nhìn cô: "Hiện giờ con có thể kiếm ra tiền rồi, nếu mẹ không muốn làm việc nữa thì nghỉ việc đi, con nuôi mẹ.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, trong lòng Cam Viện vô cùng ấm áp, cô nghiêng mặt hôn lên má cậu một cái, Cam Viện hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt con trai vào lòng.

"Con trai ngoan."

Xoa nhẹ mái tóc ngắn mềm mại của cậu bé, khóe môi Cam Viện cong lên.

Vì con trai, cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, cũng nếm trải không ít đau khổ, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.

Sự thật đã chứng minh, cô không sai, đứa con này là món quà tuyệt vời nhất của thượng đế ban tặng cho cô.

Cho đến giờ, cô vẫn tin chắc rằng, giữ con lại là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cô.

“Con trai mẹ sắp trở thành người mẫu nhí rồi, đương nhiên là phải đi mua quần áo mới.” Cam Viện đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chờ mẹ xong việc, chúng ta sẽ đi mua sắm. "

Cô đứng dậy đi tới bàn làm việc, nhìn thấy tờ séc trên đó, cô tiện tay cầm tấm séc lên, liếc qua con số trên đó, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Nhắc mới nhớ, người phụ trách công ty này thật sự rất thú vị, vậy mà lại cho đứa nhóc như con những hai trăm vạn."

“Đó là bởi vì con trai của mẹ đáng giá.” Cậu bé thản nhiên nói.

Cam Viện cất tấm séc : "Sai rồi, con trai mẹ là vô giá!"

Điện thoại trên bàn vang lên, Cam Viện cau mày khi nhìn lướt qua dãy số trên đó.

“Cái tên đáng ghét này lại muốn làm gì đây?” Cô nghe máy: “Alô?!”

"Đi tới phòng tôi."

Bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông hết sức bá đạo.

Cam Viện siết chặt ống nghe, nhẹ nhàng nói.

"Xin lỗi ngài Hoàng Phủ, có chuyện gì sao?"

"Chủ quản Cam có một cậu con trai phải không?"

Trái tim cô nhảy dựng lên.

Tại sao đột nhiên anh ta lại hỏi như vậy?

Chẳng lẽ anh ta đã biết cô là ai, biết Cam Đường là ai rồi hay sao?

Cam Viện siết chặt tay, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh hết sức có thể.

"Ngài Hoàng Phủ hỏi cái này làm gì?"

"Gặp mặt nói chuyện."

Sau đó, điện thoại bị cúp.

"Này? Alô!"

Trong tai nghe chỉ còn tiếng tút tút.

"Chết tiệt!"

Chửi thầm một tiếng, Cam Viện đi vòng qua bàn làm việc rồi chạy ra cửa, vừa mới kéo cửa ra thì đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn Cam Đường đang nghiêm túc đọc sách trên sô pha.

"Tiểu Đường, con…"

Cậu bé ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn cô.

“Không có gì.” Cam Viện ngừng hỏi thăm: “Chờ mẹ ở đây, mẹ sẽ về ngay.”

"Vâng."

Cậu bé cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Khẽ cắn cắn môi, Cam Viện sải bước ra khỏi văn phòng, chạy nhanh vào thang máy, thang máy đi lên, cô ôm cánh tay trầm ngâm suy nghĩ.

Làm sao anh ta biết được, anh ta muốn nói gì với cô...


/1464