Phù Dung Vương Phi

Chương 25: Đàm phán

/134




Một số ít người trong thành biết được việc hôm nay, hơn phân nửa bọn họ giống như còn trong mộng, bọn họ không biết vận mệnh của mình nằm trong tay của một nữ tử, tiếp tục xoay tròn chung quanh không có lệch khỏi quỹ đạo.

Mọi người trong phủ đều hiểu rõ, tri phủ đã chết, người nhà hắn kêu gào thảm thiết, Tiếu nhạc rất nhanh tiếp nhận quản lý nha môn, ổn định quan binh đang xôn xao về cái chết của tri phủ, Lục phù hiện giờ đang ở trong biệt viện, nàng đi dạo một mình, trong mắt có chút nặng nề.. Tiếu nhạc, Vô danh, Bôn nguyệt, Băng nguyệt đều đứng ở một bên, sắc mặt của mọi người đều hiện lên vẻ trầm trọng….

“Tiếu nhạc, lương thực cứu tế của triều đình khi nào tới?” Lục phù xoa xoa hai tay mình, hai mắt nhìn xuống, ánh mắt bị che khuất đi, khăn che mặt đã được lấy xuống, sắc mặt của nàng có điểm tái nhợt.

“Theo kế hoạch khoảng bảy ngày mới tới, nếu mà theo đường đi xảy ra nạn dân đói khát nghiêm trọng, hay bị nạn hồng thủy thì không ai có thể nói chính xác, sớm nhất là bảy ngày, nếu có chuyện gì xảy ra…cũng không biết…là mấy ngày…” Tiếu nhạc trầm giọng nói.

“Vương phi, người không phải nói sẽ có biện pháp sao?” Bôn nguyệt áp sát vào nàng hỏi, mang theo vẻ chờ đợi, mắt mở to sáng ngời hết sức tín nhiệm……

Nhưng lời nói của Lục phù lập tức dập tắt hy vọng của nàng “ Ta có biện pháp gì huh? Còn chưa nghĩ ra?”

“Cái gì?” Tiếng thét chói tai vang lên, Băng nguyệt, Bôn nguyệt chạy tới bên người nàng, không thể tin được trợn mắt nhìn nàng “ Không có cách nào, tại sao vương phi lại ở trên đầu thành thề sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người?”

Tiếu nhạc cũng luống cuống, nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lục phù vừa rồi, hắn nghĩ là nàng thật sự sẽ có biện pháp, hiện tại nàng lại nói không có, nỗi lo sợ tràn lên yết hầu làm hắn phát run….Mặt của bốn người không ai còn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có Lục phù còn mang theo vẻ cười tự nhiên, vuốt ve ở giữa lông mày của mình, giống như là cực kỳ mệt mỏi.

“Có thể có biện pháp gì?” Trước hết ngăn bọn họ lại, bọn họ đã chờ đợi quá lâu, chờ thêm một đêm cũng không sao, dù sao cũng làm cho chúng ta bình tĩnh lại…mới có thể có biện pháp” Lục phù uống một ngụm trà, hơi hơi nhíu mi nghiêm mặt lại, trà nầy ngon nhưng sao có điểm chua chát….

“Nên nghĩ ra biện pháp nhanh lên a…” Bôn nguyệt thúc giục…

“Vương phi, qua đêm nay, viêc nầy khẳng định sẽ truyền đến những vùng phụ cận, dân chạy nạn sẽ chạy tới càng nhiều, nếu ngày mai chúng ta không có biện pháp trấn an họ…Chỉ sợ không thể bảo vệ được thành An dương ….

Lời nói của Vô danh không thể nghi ngờ làm cho mọi người càng thêm ưu sầu, lo lắng, lòng cảm thấy nặng nề hơn….

Lục phù cúi đầu suy nghĩ thật sâu, trên đường đi đâu đâu cũng là dân gặp nạn, cho dù nàng có biện pháp có được lương thực, cũng không có khả năng vận chuyển tới nơi nầy, bây giờ lương thực quý như vàng, lương thực ở nhiều nơi bị nâng giá lên cùng lúc, người bỏ vốn ra thường gặp khó khăn, ..mà triều đình….bảy ngày mới tới….Nàng trầm ngâm, hiện tại trong tay của nàng chỉ có duy nhất bảy kho lúa của tri phủ, chỉ có thể cung cấp cho hai ngàn người, còn có ngân lượng có thể mua được một ít lương thực, nhưng người ngoài thành có hơn gần một vạn, qua hôm nay có lẽ người tới sẽ càng ngày càng nhiều thêm….

Thật sự là khó giải quyết….thiên tai nầy….

Đầu ẩn ẩn đau, nàng cố nhịn xuống….Lương cứu tế của triều đình nếu tới sớm sẽ là một chuyện hoàn hảo, nếu mà tới trễ…Hậu quả không thể nào có thể tưởng tượng nổi….

“Tiếu nhạc, vương gia hiện giờ đang ở nơi nào?’

Vương gia nầy thật là không thể tưởng tượng được, không để ý đến tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn dân chúng, xếp đặt mấy vạn tinh binh ở đằng kia, chẳng quan tâm nơi đây. Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Đáng tiếc, Sở cảnh mộc, chuyện ngươi không muốn làm, ta cố tình phải làm thay ngươi….

Tiếu nhạc khó nhiểu không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, tuy nhiên vẫn cung kính trả lời “ Vương gia đang ở trung tâm của thành Hà nam, cách nơi đây khoảng một ngày đường….”

Lục phù nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm nghiêm túc nói “ Ngày mai mặc kệ ta sẽ làm cái gì, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh, có thể làm được không?”

Bốn người cùng nhau im lặng không đáp, Lục phù lại lên tiếng “Trả lời đi,….có thể hay không thể….”

Bọn họ dường như ý thức được điều gì, không nghĩ ngợi đáp lại, nhìn Lục phù có nghiêm túc, có chút bất đắt dĩ, cùng lúc nói…Có thể….

Lục phù giữ lại Băng nguyệt, ý bảo những người khác đi ra ngòai, sau khi đóng cửa lại, Băng nguyệt mới hỏi “ Vương phi, có chuyện muốn ta đi làm sao?’

Lục phù gật gật đầu, hơi trầm ngâm “ Ngươi viết một lá thơ gởi tới kinh thành, báo cho thất nương nói nàng nghĩ biện pháp bức bách ta quay về kinh, càng nhanh càng tốt?”

“Vì cái gì?”

“Hiện giờ đi kinh thành sẽ có nhiều khó khăn, chờ tới lúc thất nương hồi âm cũng phải mất hai mươi ngày, ta có dụng ý của mình. Còn nữa, nói cho bà, cấp một chỉ thị về vận tải đường thủy cho Dao quang, nếu như Sở vương xuất binh vận lương, nên dốc hết toàn lực hộ tống bọn họ.”

“Dạ vâng, ta lập tức đi làm ngay”

Một lúc sau Lục phù cười khẽ, nói nàng thấy mệt mỏi, trở về nội thất nghỉ ngơi…qua một đêm như vậy, ai có thể ngủ được?

Bóng đêm lạnh lẽo, tuy là mùa hè, đã có chút lạnh, màn cửa sổ bằng lụa mỏng có chút lay động, thê lương lạnh lẽo, gió nhè nhẹ thổi qua, nàng cô độc nhìn màn ở hai bên trái phải lay động, hai mắt đẫm lệ…

Chỉ có Lục phù là có thể ngủ được….

Sáng hôm sau thức dậy, nàng thấy vô cùng sảng khóai…Mà bốn người ở ngoài phòng sắc mặt đầy mệt mỏi, thấy nàng tinh thần đầy đủ đang đi ra, như khác với suy đoán của mọi người.

Đi lên tường thành, nắng sớm đã lên, phía trên tường thành có một tia ướt át, đi xuống nhìn cho kỹ, Lục phù thất kinh, hôm quan ban đêm nhìn không rõ lắm, hôm nay ở trong nắng sớm, cảnh vật ngòai thành lọt vào trong mắt càng thêm rõ ràng, những nhóm dân chạy nạn hoặc ngồi, hoặc nằm, nơi nầy một nhóm, nơi kia một đống, mọi người quần áo lam lũ, không khí hôi thối tràn ngập khắp nơi….

Bọn họ cách xa cửa thành mười dặm, dưới thành chỉ có hai mươi người, đang kiển chân nhìn lên, khi nhìn thấy Lục phù đến, đều có sắc mặt vui mừng…

Trong nắng sớm, bọn họ không thấy rõ mặt nàng, được che khuất bởi sa che mặt, nhìn không ra tâm tư của Lục phù, chỉ thấy được một đôi mắt to sáng ngời, khí chất trời sinh cao quý bức người, vừa có vẻ tự tin vừa có vẻ mềm mại….

“Vương phi có thể cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục sao?” Tiếng nói của nam tử vang lên, cực kỳ vô lễ…Mọi người quần áo rách nát, mà sắc măt lại như giấy tiền vàng mã, thậm chí có người thấy không rõ mặt, mắt trũng sâu…

Lục phù ôn nhu nói “ Lương cứu tế bảy ngày sau sẽ đến…..”

Không để cho nàng nói tiếp, một tiếng như tiếng sấm nổ ở phía dưới vang lên, phẫn nộ rít gào “Lại là những lời nầy, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể đơi đến bảy ngày sau?”

“Vương phi cái gì, ngươi không phải là nuốt lời sao?.. Đại ca, ta xem nàng tám chín phần là nói có lệ mà thôi….Ta đã nói rồi, triều đình nầy, lời nói của người nào là có thể tin được?”..

“Hôm nay nếu ngươi không làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục, đừng trách chúng ta không khách sáo, sẽ lập tức công thành…”

Lục phù cười, nghe bọn họ nói qua lại với nhau, chỉ lẳng lặng nghe, ở trong nắng sớm như hoa hồng mới nở, muì thơm ngát, đợi cho bọn họ yên lặng xuống, nàng mới cười mở miệng “ Các ngươi chớ có giận dữ, nghe ta nói xong đã có được không? Trong thành có lương thực, các ngươi cũng biết nạn đói kéo dài, lương thực tồn kho không nhiều lắm, nếu ta nói cần bảy ngày, thì trong bảy ngày các ngươi sẽ có cơm ăn, trong khi đó, ta mỗi ngày mở một kho lúa, tuy rằng các ngươi không thể ăn no ngày ba bữa, nhưng nếu đem gạo nấu thành cháo để giảm đói khát là đều tuyệt đối có thể, sau khi lương thực tới, tất cả có thể vượt qua kiếp nạn nầy.”

Người dưới thành nghe sẽ có cơm ăn, tất cả sôi trào, ở bên ngoài thành đói bụng đã lâu, mỗi ngày chỉ có thể uống nước hay ăn rễ cây, có người thậm chí còn phải ăn bùn đất, bọn họ đã lâu không đuợc ăn cơm…Bọn họ nhảy múa, sau một lát, lại thảo luận, lại muốn thương lượng, xem ra bọn họ đã mất đi tin tưởng đối với triều đình, e sợ có gian kế, một người hỏi “ Chúng ta làm sao biết đuợc điều ngươi nói là thật hay giả? Nếu sau bảy ngày lương thực không đến, chúng ta chẳng phải là chịu đói….?”

Lục phù thầm thở dài, nghe có chút buồn bã, vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ, giống như lại đang chờ những lời nầy “ Bảy ngày nầy, ta ra khỏi thành cùng các ngươi chờ đợi, các ngươi ăn cái gì, ta ăn cái đó, như vậy như thế nào?”

“Vương phi, tuyệt đối không thể….” Bôn nguyêt Băng nguyệt kêu lên sợ hãi, Tiếu nhạc cũng chấn động….Phía trên tường thành, ai nấy đều kinh hãi, ai ai cũng trợn mắt há mồm mà nhìn áo quần của nàng lay động trong gió, vương phi bình tĩnh như vậy….Trong nháy mắt chung quanh nàng giống như được bao phủ bởi một tầng kim quang, mông lung quý khí….

Một nữ tử như vậy…Ai có thể không bị thuyết phục….

Người ở dưới thành, mọi người dường như không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên…Thật lâu không nói gì, bên ngoài thành giống như địa ngục trần gian, tử thi trải rộng ra khắp nơi, mùi thối tràn ngập, ôn dịch lan tràn trong dân chạy nạn, mà nàng, đường đường là vuơng phi của một quốc gia, thân phận tôn quý như thế, nhưng lại nói phải ra thành cùng bọn họ sinh hoạt và chờ trong bảy ngày….

Không phải một giờ một khắc, hay một ngày, mà là bảy ngày, ai có thể bảo đảm sau bảy ngày nàng sẽ trở thành bộ dáng như thế nào, có thể hay không sẽ bị nhiễm ôn dịch, còn có thể sống sót hay không…

Người bên cạnh Lục phù, hai mặt nhìn nhau, vẻ kinh hoàng hiện lên, Bôn nguyệt cùng Băng nguyệt dẫn đầu quỳ xuống, lệ chảy tràn ra mặt “ Thỉnh vương phi nên suy nghĩ lại!”

Ngay sau đó, Vô danh quỳ xuống, Tiếu nhạc cũng quỳ xuống, phía trên tường thành, quan binh buông binh khí xuống, tiếng loảng xoảng vang lên, tất cả mọi người quỳ xuống hết, kinh sợ hô to “Vương phi xin suy nghĩ lại!”

Lục phù có tai như điếc, vẫn cười như trước, nhìn xuống dưới “ Có thể không? Ta tự mình ra khỏi thành cùng các ngươi chờ đợi, bảy ngày sau nếu lương thực khống đến, ta, Sở vương phi Tô lục phù, sẽ tuỳ các ngươi xử trí, như thế nào?

/134