Quýnh Nguyệt Phong Hoa

Chương 2: Vô ý hãm thân cửa đạo phỉ, khinh suất lại gây họa đào hao.

/2


Chương 2: Vô ý hãm thân cửa đạo phỉ, khinh suất lại gây họa đào hao.

Edit:..Lam Thiên..

                                 ♪ •♭ღ˛° ღ•♩ •♬
     

     Dãy núi  kéo dài, rừng cây một màu xanh thẳm.

     Tuyết đọng thành từng mảng, tan ra hòa cùng với bùn đất.

     Hách Sắt từng bước lại từng bước đi trên con đường đầy tuyết đã tan, phía trước là bóng dáng của vị tam gia hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, bên tai lại quanh quẩn tiếng khóc của  hai vị nam tử vừa mới bị bắt, nghe hai vị huynh đệ mới nhận ở bên cạnh ân cần giới thiệu, cả người đều ở trạng thái cứ như ở trong mơ.


     "Hách huynh đệ, không phải Hoàng Đại Tráng ta nói khoác lác a, Việt Sắc trại của chúng ta ở trên giang hồ rất nổi tiếng!" người nói chuyện bên trái này, một thân thịt béo, vẻ mặt mập mạp, một đầu bóng lưởng đang lòe lòe tỏa sáng, "Các huynh đệ  trong trại mỗi người đều là lục lâm hảo hán cả!"

     "Ca của ta nói rất đúng! Nhất là Đại đương gia của chúng ta Mão Kim Đao, song đao đao pháp xuất thần nhập hóa, được người trên giang hồ xưng là Kim Đao vô địch!" người bên phải này, phần ngực bị lộ ra , trên ngực mọc đầy lông màu đen, tóc trên đầu được búi cao, người này đang cấp Hách Sắt nói thao thao bất tuyệt, "Có thể nói là đại anh hùng —— "

     Đại anh hùng cái búa a!

     Rõ ràng chính là đầu lĩnh của thổ phỉ , Việt Sắc trại này chính là hang ổ của thổ phỉ a!

     Hách sắt lầm đường lạc lối nên cảm thấy  chính mình như có ngụm máu đang muốn phun trào,  nhả ra không được mà không nhả ra cũng không xong, cả người đều thấy khó chịu.

     Lúc trước lão tử là mắt bị mù mới nghĩ đến những người này là thợ săn bắn!

     Một đám bộ dạng đều là hung thần ác sát, rõ ràng chính là rất có phong cách vào nhà cướp của, ấy thế mà lão tử cư nhiên còn vứt bỏ sĩ diện ôm đùi cầu bao nuôi... A a a! đầu của lão tử  nhất định là bị cái máy thời gian không hay ho kia làm hỏng!

     "Bất quá Hoàng Nhị Tráng ta vẫn  bội phục tam gia nhà ta nhất." người có búi tóc cao sau khi thổi phồng xong Đại đương gia, lại bắt đầu thổi phồng vị tam gia đã thu nhận Hách sắt kia, " tam gia Mạnh Tam Thạch, chỉ cần một cái săn đao đã có thể hoành hành giang hồ, trở thành một hán tử nổi tiếng!"

     Hách Sắt nhìn bóng lưng của tam gia Mạnh Tam Thạch ở phía trước liếc mắt một cái, đè xuống cái trán đang giật giật nói: "Hoàng nhị ca, ngài vừa rồi không phải nói là trong sơn trại có ba vị đương gia sao?"

     "Cắt,  lão Nhị kia không cần nhắc tới cũng được." người có búi tóc cao tên Hoàng Nhị Tráng lộ ra vẻ mặt xem thường, "mặt thì vàng, đầu thì to mà mắt thì lại nhỏ, còn luôn có một bụng ý xấu nữa chứ."

     "Nhị đệ, hay là giúp Hách huynh đệ hiểu rõ một chút a." người có đầu bóng lưỡng Hoàng Đại Tráng cau mày nói, "Nhị đương gia tên là Dương Nhị Mộc, là người chuyên dùng côn thuật, nhân xưng là Hoàng Diện Nhị gia..." Nói đến đây, Hoàng Đại Tráng không khỏi dừng lại một chút, tới gần Hách Sắt đè thấp giọng nói, "Nhị đương gia luôn xem tam gia chúng ta cùng huynh đệ chúng ta không vừa mắt, Hác huynh đệ nếu ngươi đụng phải người này, thể nên có chút đề phòng."

     "đúng,… dạ dạ…, tiểu đệ đã biết!" Hách Sắt liên tục gật đầu.

     Ta phi! Một cái sơn trại thổ phỉ nho nhỏ cũng chia bè kết phái nữa sao? Thật là nơi nào có người thì nơi đó liền có giang hồ

     Hoàng thị Hai huynh đệ ngươi một câu ta một câu cùng Hách Sắt trò chuyện, bất tri bất giác đã tiến vào bên trong khe núi.

     "Hách huynh đệ, chúng ta đã đến nơi rồi!" Hoàng Đại Tráng chỉ về phía trước.

     Hách Sắt ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy một mảnh khe núi kéo dài, ở đó còn mơ hồ hiện ra một tòa sơn trại.

     Tường đá vây chung quanh, toà nhà hình tháp cao,  cửa được làm từ cây to, cao tới ba trượng, từ xa nhìn lại, thật đúng là hơi có vài phần khí thế.

     "Tam gia đã trở lại, mở —— cửa —— trại —— "

     Thổ phỉ canh gác cửa  hét lớn một tiếng, phía trước cửa trại liền chậm rãi được mở rộng ra, nghênh đón đội của tam gia nhập trại.

     Hách Sắt nhắm mắt theo đội tiến vào, chuyển mắt nhìn lại, bên trong sơn trại một đám đều là hán tử thô kệch cao lớn vạm vỡ, mà vũ khí họ mang trên ngươi, hình dáng bất thiện ——

     Con bà nó! Nếu bây giờ lão tử nói muốn rời khỏi nơi này thì có thể hay không bị bọn họ quần ẩu tới chết? !

     Một đường tới đây Hách Sắt đã vài lần tìm cớ đi tiểu để chạy trốn nhưng đều không thành công, hiện tại vẻ mặt của Hách Sắt vô cùng đen, đôi mắt cá chết mắt nổi lên dày đặc phỉ khí, làm Hoàng thị huynh đệ  đều lạnh run một cái, vội tìm một đề tài mới, chỉ hướng tiền phương nói :

     "Hác huynh đệ, phía trước chính là đại sảnh sơn trại chúng ta”


     Đại sảnh?

     Hách Sắt giương mắt vừa nhìn, cũng không khỏi trố mắt.

     Xin ngươi, nơi này bất quá cũng chỉ là một căn phòng lớn được dựng từ cỏ tranh mà thôi.

     Đúng vậy,nơi trước mắt này chính là đại sảnh nghị sự, bất quá cũng chỉ là một gian phòng thoạt nhìn có quy mô lớn hơn nhà tranh một chút mà thôi, tường được làm từ bùn đất, trụ được làm từ gỗ thô, nóc nhà được lợp bằng rơm rạ, nhìn qua thật là rất nghèo

     Sau khi đi vào thì lại càng thê lương hơn, trong phòng vô cùng tối, nguồn sáng duy nhất chính là chậu than được đặt ở giữa gian phòng; cuối phòng ốc có một ghế thái sư, phía trên mặt ghế có tới một nửa bộ da lông không còn nhìn ra chủng loại màu sắc; ở hai bên của ghế thái sư, được xếp hai chỗ ngồi —— ách, theo thứ tự lần lượt là ghế, băng ghế, bàn , ghế nhỏ, cuối cùng còn có mấy đồng gạch...

     Ta phi, hang ổ của đám thổ phỉ cũng quá nghèo nàn đi!

     Hách Sắt nhìn xong một lượt liền bị quáng mắt.

     "U, lão Tam đã trở về rồi? Thế nào, hôm nay bắt được diều hâu sao?"

     Đột nhiên, một tiếng nói sắc bén từ phía sau truyền đến.

     Hách Sắt theo tiếng nói quay đầu lại vừa nhìn, lập tức mí mắt run lên.

     Chỉ thấy phía trước đi tới mười mấy hán tử, cách ăn mặc giống y hệt với một đội tam gia này, nhưng hình dạng lại là một trời một vực, tất cả đều gầy cao, xa xa đi tới, tựa như một đội mầm đậu đang di chuyển, đầu mỗi người đều lắc qua lắc lại, thân mình thì lay động.

     Cầm đầu một hán tử, trong tay cầm một cây gậy to màu đen, đầu lớn cổ lại nhỏ, mặt mày xanh xao vàng vọt, đôi mắt cùng cái mũi cũng nhỏ, cả người đều hường về phía trước, đây rõ ràng là tọa hình của một chiếc com-pa.

     "Là Nhị gia. Hắn nhất định  đã nghe được tin tức, nên muốn đến cướp diều hâu của chúng ta!" Hoàng Đại Tráng vẻ mặt khó chịu nói.

     Nga, vị này chính là người mang bụng ý xấu trong  truyền thuyết kia Nhị đương gia Dương Nhị Mộc a.

     Hách Sắt hiểu rõ.

     "Lão Nhị, chúng ta cóbắt được diều hâu hay không, hẳn là cùng ngươi không có quan hệ gì đi?" Tam gia Mạnh Tam Thạch ôm thanh săn đao trong tay, trầm mặt  trừng mắt nhìn Dương Nhị Mộc nói.

     Dương Nhị Mộc nhíu mày,  cái đầu hướng về phía sau mọi người dò xét, vừa nhìn, liền phốc xuy một tiếng cười to:

     "U, lão Tam ngươi xuất môn cả ngày, nhưng chỉ bắt được ba con gà con như thế a!"

     Nói xong, thân hình đột nhiên co rụt lại, giống như một con cá trạch vụt một cái chen tới đây, lách ra phía sau Hách Sắt nhìn hai thanh niên bị trói trước mặt, đảo qua hai cái, rồi chậc chậc nói:

     "Ai ô ô, mawth hàng bực này, còn không bằng ta đầu ngón chân cái của Nhị gia ta nữa!"

     "Ha ha ha ha ha!"

     Phía sau Dương Nhị Mộc một đám mầm đậu nhất thời cười vang một mảnh.

     Sắc mặt Mạnh Tam Thạch trầm xuống, thuận tay quơ lấy con dao bổ củi lật tay ném đi, hàn quang bất ngờ lóe lên, đảo qua tai bên trái của Hách Sắt, thẳng hướng Dương Nhị Mộc mà đi.

     Dương Nhị Mộc hừ lạnh một tiếng, mộc bổng trong tay thuận thế ngăn lại, chợt nghe "Đinh" một tiếng, sài đao lập tức chuyển hướng quay lại suýt chút nữa vướng vào tai bên phải của Hách Sắt mà vòng trở về, cuối cùng bị Mạnh Tam Thạch vững vàng nắm ở trong tay.

     Vừa rồi là tình huống gì a?

     Có phải hay không có hai thanh sài đao bay qua hai tai của lão tử? !

     Toàn thân Hách Sắt cứng ngắc, hai con mắt chuyển từ bên trái sang bên phải, lại từ bên phải chuyển sang bên trái, cuối cùng biến thành cứng đờ.

     "Hác huynh đệ, thật có can đảm !" Hoàng Đại Tráng một bên giơ ngón tay cái lên.

     "Sài đao này bay, rồi lại bay lại, ngươi lại có thể động cũng không động, lợi hại, thật sự là lợi hại!" Hoàng Nhị Trạng tấm tắc tán thưởng.

     Con bà nó!

     Lão tử thiếu chút nữa bị dọa tới tiểu luôn ra quần rồi!

     Ngay cả bắp chân cũng đã đều bị chuột rút luôn rồi!

     Tuy rằng trong lòng kêu rên một mảnh, thoạt nhìn nhưng ngoài mặt thì một đôi mắt cá chết của Hách lại đang gắt gao trừng mắt Dương Nhị Mộc, rất có bộ dáng không chết không thôi.

     Dương Nhị Mộc chuyển mắt đảo qua Hách Sắt, mí mắt không khỏi nhảy lên, nhưng ngay sau đó, lập tức lại thay bằng vẻ mặt xem thường: "Lão Tam, người này cũng là diều hâu do các ngươi bắt được? bề ngoài kém qua đi!"

     "Vị này chính là huynh đệ do tam gia chúng ta mới thu nhận!" Mạnh Tam Thạch đem Hách sắt che lại ở phía sau, trợn mắt nhìn trả.

     "Huynh đệ mới thu? !" Dương Nhị Mộc cười lạnh một tiếng, “ tiểu tử này, hai mắt vô thần, thần sắc u ám, lão Tam ngươi cư nhiên còn thu hắn vào trại, cũng không sợ sẽ phá hư phong thủy của Việt Sắc trại chúng ta sao?"

     " Mạnh Tam gia ta thu huynh đệ dạng gì, còn chưa tới phiên Dương Nhị Mộc ngươi nhúng tay." Thanh âm Dương tam Thạch đột nhiên trầm xuống.

     "Mạnh Tam Thạch, ngươi dấu giếm Đại đương gia một mình thu người, chẳng lẽ là muốn tạo phản sao!" Dương Nhị Mộc hí mắt cười lạnh.

     "Chuyện cười! Nhị đương gia ngươi năm nay một mình cũng thu không ít người đi?" Hoàng Đại Tráng tiến lên một chút, lớn tiếng nói.

     "Chính là, vì cái ngươi có thể thu người, còn Tam gia nhà ta thì lại không được?" Hoàng Nhị Tráng cũng xông tới.

     "Làm gì vậy, muốn tạo phản sao? !" đám mầm đậu phí sau Dương Nhị Mộc cũng không chịu thua kém, lập tức vọt lên.

     "Dương lão nhị, ngươi chớ khinh người quá đáng!"

     "Mạnh lão tam, ngươi chính là người tâm địa độc ác!"

     "Dám mắng  Nhị gia chúng ta? !"

     "Mắng ngươi thì làm sao, chúng ta còn muốn đánh nữa đấy!"

     Ôi chao!, quân tử không nên đứng ở chỗ nguy hiểm, lão tử trước tránh một chút...

     Bị bỏ qua một bên, Hách Sắt  vội vàng khom lưng từng bước lui về phía sau, mắt thấy sắp thoát khỏi vòng chiến, thì đột nhiên, cả gian nhà không có một điểm báo trước chấn động.

     Đám thổ phỉ đang tự đánh lẫn nhau bộng nhiên đồng thời cùng im lặng.

     "Đông!" một tiếng vang theo chấn động truyền đến.

     Đám thổ phỉ biến sắc, lập tức lui về tại chỗ.

     Động đất? Hách Sắt biến sắc.

     "Đông, đông!" Lại  hai tiếng động khiến mặt đất chấn động.

     Mắt cá chết của Hách Sắt trơn to: "Động đất! Mau ra khỏi phòng tránh nạn —— ô ô ô..."

     Nhưng  một câu còn chưa hô xong, đã bị Nhị Tráng ở bên người một phen bịt miệng lại.

     "Ô ô ô?"

     Động đất a! Chạy trốn mới là điều quan trọng nhất ! Ngươi lại bắt lão tử làm chi?

     Mắt cá chết của Hách Sắt giận dữ, liều mạng hướng Nhị Tráng bên người nháy mắt ra hiệu.

     Lại nhìn Hoàng Nhị Tráng, sắc mặt trắng bệch, mặt mày đổ mồ hôi, đè thấp giọng ở bên tai Hách Sắt nói : "Đừng nói lung tung, là Đại đương gia tới!"

     Cái gì?

     Đại đương gia? !

     Này Đại đương gia chẳng lẽ là voi hả? !

     Hách Sắt khiếp sợ.

     "Đông! Đông! Đông!"  thanh âm động đất kia càng ngày càng gần, chỉ trong chốc lát đã ở ngoài cửa, sau đó có người cao giọng quát một tiếng: "Đại đương gia đến —— "

     Cánh  cửa phanh một tiếng mở rộng ra, một đạo nhân ảnh dẫn theo một đội hán tử phản quang đi đến.

     Ánh sáng chiếu vào mắt Hách Sắt khiến mắt Hách Sắc không kịp thích ứng mà tối sầm lại, chờ đến lúc thị lực khôi phục  có thể thấy rõ người đến —— Hách sắt suýt nữa quỳ xuống.

     Ôi cha mẹ ơi!

     Đây là sinh vật gì a? !

          Người đầu lĩnh này, thân hình cao to như núi, tứ chi tráng kiện giống như một thân cây già, đỉnh đầu là búi tóc trơn nhờn, mặt mày dữ tợn, da mặt trơn dầu, ngũ quan đều chen chúc bên trong khuôn mặt béo núc ních, thật sự thấy không rõ diện mạo, chỉ có thể miễn cưỡng theo các vị trí được phân bố mà nhìn ra hai cái khe hở trên mặt kia là con mắt, cái gồ lên ở giữa là cái mũi, khẽ hở phía dưới là miệng; hai cái lỗ tai qua mức sôi nổi, dọc theo hai bên đầu dồi dào gây họa .

     Theo mỗi bước đi, bốn tầng thịt mỡ bên trong y phục màu đỏ cứ thế mà lắc lư va chạm thân mật với nhau ...

     Đúng vậy, trọng điểm chính là ——  Đại đương gia Mão Kim Đao này mặc chính là một thân hồng y! Váy! Con gái!

     Cho nên,  Mão Kim Đao này là một nữ? !

     Cuối cùng từ quần áo Hách Sắt cũng đã phân biệt được ra giới tính vị Đại đương gia này, lại một lần chết trong mộng.

     "Gặp qua Đại đương gia!" Đám thổ phỉ ôm quyền xoay người, cao giọng hô to.

     Hách Sắt khiếp sợ quá độ cũng theo mọi người làm một cái động tác thi  lễ.

     "Lão Nhị, lão Tam, ta vừa mới giống như lại nghe được hai người các ngươi cãi nhau?"

     Mão Kim Đao thổi phù một tiếng ngồi vào chiếc ghế thái sư, đề giọng nói, thanh âm kia, quả thực thật giống như từ ống khói  phát ra vậy .

     "Không có, không có! Ta và lão tam huynh đệ tình thâm, như thế nào lại  cãi nhau chứ?" Dương Nhị Mộc vội cười mỉa nói.

     Dương tam Thạch nhìn lướt qua dương nhị mộc, cũng ôm quyền nói: "Đại đương gia, ta chỉ là cùng lão Nhị luận bàn một chút."

     "Ân ——" chỗ ngồi của Mão Kim Đao truyền ra một tiếng hừ"Như vậy mới đúng, đều là tự huynh đệ, tổn thương hòa khí sẽ không tốt. Tháng sau, Tụ Nghĩa Môn bốn mươi tám phân đà sẽ khảo nghiệm nhập môn, Việt Sắc trại của chúng ta có thể gia nhập phân đà của Tụ Nghĩa Môn hay không, thành bại chính là ở lúc này, trong lúc trọng yếu này, sơn trại quyết không được chia rẽ!"

     "Đại đương gia yên tâm!" đám thổ hỉ nhất tề ôm quyền.

     Ha? Lão tử nghe được cái gì?

     Tụ Nghĩa Môn? Phân đà? Khảo nghiệm nhập môn?

     Hang ổ thổ phỉ này cũng tổ chức cuộc thi sao?

     Cha mẹ ơi, không cần phải thê thảm như vậy đi! !

     Bị các kỳ thi của nền giáo dục bức bách hơn hai mươi năm  Hách sắt lập tức cảm thấy cả người  không tốt.

     "Được rồi, trở lại chuyện chính, lão Tam, hôm nay ngươi có thu hoạch à?" thanh âm của đại đương gia Mão Kim Đao rõ ràng đề cao hơn vài phần.

     "Có, có! Đại đương gia, hôm nay tam gia dẫn chúng ta đi săn được hai con mồi rất tốt!"

     Hoàng Đại Tráng lập tức kéo dây thừng trong tay, đem hai nam tử đang lui ở trong góc kéo đến ngay giữa đại sảnh, vẻ mặt tranh công hướng Mão Kim Đao ôm quyền: "Đại đương gia, ngài nhìn một CHÚT!"

     "Uh, hai chồi non a..." Mão Kim Đao sờ lên cằm nói.

     "Đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng!"

     "Đại vương, tiểu nhân là người bần cùng ngèo khổ, không có tiền! Van cầu Đại vương thả ta!"

     Hai người nam tử bổ nhào trên mặt đất, vừa khóc lại vừa nháo, thập phần thê thảm.

     "Hai vị yên tâm, " Hoàng Nhị Tráng ngồi xổm người xuống, hảo tâm nói, "Đón các ngươi  lên đây, là mời các ngươi đến hưởng phúc a."

     "Hưởng, hưởng phúc?"

     Hai người thanh niên kia đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hồn bất định nhìn mọi người.

     "Cũng không phải!" Hoàng Đại Tráng vẻ mặt tự hào chỉ tới chỗ ngồi của Mão Kim Đao noi, "nhìn thấy không, vị kia chính là Đại đương gia của chúng ta, trên giang hồ  nổi danh là Mão Kim Đao, là nữ anh hùng!"

     "Hai người các ngươi nếu được Đại đương gia chúng ta nhìn trúng,  vậy đây chính là  phúc đực do tổ tiên các ngươi để lại- chuyện tốt." Hoàng Nhị Tráng hướng Mão Kim Đao ôm quyền, "Đại đương gia, ngài coi trọng người nào? Chỉ cần ngài nói một tiếng, ta lập tức cho người khiêng xuống đi tắm sạch sẽ sau đó sẽ đưa đến trong phòng ngài  —— "

     "Ngao! Ăn thịt người a!" Một thanh niên kêu lên một tiếng, hai mắt trừng một cái, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

     "Đừng ăn ta đừng ăn ta! Ta đã một năm không có tắm rửa, thịt đều bẩn, không thể ăn!" Người kia quỳ xuống đất khóc lớn, dưới thân một mảnh nước đọng tanh tưởi truyền ra, đúng là đã bị dọa cho tiểu luôn rồi...

     Thấy cảnh này Hách sắt một bên kinh hồn táng đảm.

     Uy uy, không phải cái máy thời gian kia đưa lão tử tới trong phim 《 Tây Du kí 》chứ, hơn nữa còn đưa thẳng tới động yêu quái!

     Lại nhìn chỗ Mão Kim Đao ngồi, sau khi liếc mắt đảo qua hai người trên mặt đất, vẻ mặt đầy chán ghét phất phất tay: "tìm một người khác, mặt hàng bực này, làm chướng mắt đấy!"

     Lời vừa nói ra, Mạnh Tam Thạch một đám sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

     Mà một đội Dương Nhị Mộc lại là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cùng kêu lên ồn ào:

     "Ha ha ha ha, lão Tam, ta đã nói hai con gà con này là không được mà!"

     "loại mặt hàng này, mà cũng dám dẫn đến làm bẩn mắt Đại đương gia chúng ta!"

     "đem đi đem đi, miễn cho tránh cho phong thuỷ sơn trại chúng ta nhiễm xấu!"

     Mặt Mạnh Tam đã biến thành màu đen, ý bảo Đại  Nhị Tráng gọi người tới, đem hai người nam tử cấp kéo xuống.

     "Lão Tam a, không phải ta đã nói cho ngươi, mặt hàng ngươi bắt tới, không có một người nào, có thể xem được, còn chẳng bằng đẹp bằng heo rừng trong ngọn núi này đâu." Dương Nhị Mộc cười nhạo nói.

     " Vậy ý tứ của Dương lão nhị của ngươi, chẳng lẽ là ngươi có diều hâu tốt hơn sao?" Mạnh Tam Thạch trừng mắt.

     " Lão Tam, hôm nay Nhị gia ta sẽ cho ngươi mở mang mắt!" Dương Nhị Mộc cười đắc ý, hai tay vỗ tay một cái, "Đem người dẫn tới cho ta!"

     Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai thổ phỉ gầy đen đem một người kéo tới trong phòng.

     Hách sắt định thần  nhìn lại, chỉ thấy người này bất quá là một thư sinh áo xanh, một thân áo dài, dáng người gầy yếu, tóc rối bám đầy mặt, thấy không rõ dung mạo.

     "Đại đương gia, ngài nhìn người này một chút!" Dương Nhị Mộc tiến lên, một phen giơ cằm của thư sinh kia lên, lộ ra khuôn mặt.

     Trên ghế đôi mắt nhỏ của Mão Kim Đao rõ ràng lớn hơn một vòng,  thân hình khổng lồ chậm rãi nghiêng tới trước, bình tĩnh nhìn thư sinh kia.

     Sau đó vạn phần thần kỳ, trên khuôn mặt đầy mỡ kia lỗ ra một rặng mây màu đỏ.

     Quá đáng sợ rồi!

     Hách Sắt cả người run run một cái, vội đem ánh mắt quét về phía thư sinh, người vừa mới khiến đầu lĩnh sơn tặc đỏ mặt.

     Chẳng lẽ đây là nhân vật khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết?

     Nhưng  vừa nhìn, Hách Sắt không khỏi thất vọng.

     Thư sinh kia mặt mày xanh xao, ngũ quan bình thường, thật sự nhìn không ra có chỗ nào xuất sắc.

     "Tốt tốt tốt, người này không sai, liền người này!" Mão Kim Đao vịn ghế cười to nói.

     Lời này vừa nói, Dương Nhị Mộc cùng đám thổ phỉ lập tức hoan hô lên.

     "Chúc mừng! Chúc mừng Đại đương gia!"

     "Chúc mừng Đại đương gia tìm được áp trại phu quân a!"

     Ngất! Nguyên lai không phải là muốn ăn thịt người, mà là muốn cướp một cái áp trại phu quân a!

     Hách Sắt cuối cùng cũng được nhìn thấy cảnh này.

     "Đại ca, Nhị đương gia đây là đầu cơ trục lợi!" Hoàng Nhị Tráng vẻ mặt giận dữ.

     "Ai, không nghĩ tới Nhị đương gia lại có thể tìm đến một người thư sinh, đây chính là tử huyệt của  Đại đương gia a." Hoàng Đại Tráng cũng liên tiếp lắc đầu.

     Hách sắt ở bên cạnh nghe  thấy vậy cũng không khỏi ghé mắt nhìn.

     Nga thông suốt, nghe ý tứ này,  Đại đương gia có vẻ như đối với nhóm người thư sinh này ham muốn đặc thù thì phải?

     Bất quá...

     Hách sắt liếc mắt nhìn tới chỗ Mão Kim Đao ngồi, sau đó lại nhìn nhìn người thư sinh  thân thể nhỏ bé kia, không khỏi thay hắn nuốt nuốt một ngụm nước bọt.

     So sánh hình thể này —— sách, còn không bằng bị ăn thịt đâu!

     "Được rồi, đem vị công tử này dẫn đi, hảo hảo chiêu đãi, buổi tối liền động phòng!" Mão Kim Đao mặt đầy tỏa ánh sáng nói.

     Đám thổ phỉ rối rít cao giọng trầm trồ khen ngợi, không khí cả đại sảnh vui mừng hẳn lên.

     Nhưng vào lúc này, người thư sinh luôn luôn im lặng quỳ trên mặt đất bất chợt gây rối, thư sinh này bỗng nhiên đứng vọt lên thẳng tắp hướng về phía cây cột bên trái phòng đụng vào, trong miệng còn hét lớn: "Sĩ khả sát bất khả nhục!" (kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục)

     "Cẩn thận!" Mão Kim Đao kinh hô một tiếng, vụt một chút nhảy người lên cứu người, nhưng vẫn là chậm nửa bước.

     Thư sinh kia đã muốn đụng đầu vao cột trụ, đầu chảy đầy máu, cứ thế ngã trên mặt đất.

     Nhất thời □□, đám thổ phỉ đều ngây người.

     Dương Nhị Mộc phản ứng đầu tiên, vội vàng chạy qua, vừa kiểm tra lật mí mắt, lại vừa nghe nhịp tim, giằng co nửa ngày, mới cho ra kết luận:

     "Đại đương gia, chỉ là ngất đi thôi. Tiểu tử này vài ngày nay chưa được ăn cơm, không có nhiều khí lực, đụng cũng không chết."

     Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

     "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mão Kim Đao đi qua nhìn thư sinh kia, vẻ mặt tiếc hận nói, "quên đi, đem hắn đưa đi, cứ như vậy tìm cái chết, nhìn thấy cũng thật làm đau lòng người."

     Dương Nhị Mộc sắc mặt phiếm đen, chỉ có thể thưa dạ đáp ứng, kêu người đem thư sinh này mang xuống.

     Trong lúc nhất thời, nhất thời không khí trong đại sảnh có chút nặng nề.

     "Vì sao Mão Kim Đao ta lại tìm không được một đức lang quân như ý a?" Mão Kim Đao lắc đầu thở dài.

     Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mạnh Tam đi lên trước, trấn an nói :

     "Đại đương gia, ngài yên tâm, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng lòng, thì nhất định có thể tìm cho Đại đương gia một vị hôn phu như ý trở về."

     "Đúng đúng đúng! Đại đương gia nhất định có thể tìm được một người phu quân tốt!"

     "Đúng vậy, phẩm cách sẽ hơn hẳn huynh đệ chúng ta!"

     "Hảo hảo hảo!" Mão Kim Đao nhìn mọi người chung quanh, vẻ mặt cảm động, "Mão Kim Đao ta có thể có chư vị huynh đệ làm bạn, cũng không uổng sống một đời này —— ân?"

     Nói được một nửa thanh âm Mão Kim Đao bỗng nhiên dừng lại, hai mắt chợt sáng ngời, ánh mắt nhìn vào người phía sau Mạnh Tam Thạch—— Hách sắt.

     Ôi chao?

     Ôi chao, ôi chao?

     Ôi chao, ôi chao, ôi chao! !

     Hách sắt cả người lông tơ dựng thẳng, trơ mắt nhìn Mão Kim Đao đang tròn mắt nhìn chằm chằm mình, sau đó cả thân hình thịt béo từng bước từng bước run lên đi tới trước mặt mình, nhếch miệng cười:

     "Vị huynh đệ kia là ai?"

     "Vị này chính là huynh đệ mới Tam gia thu trên đường, tên là Hách Sắt." Hoàng Nhị Tráng bước lên phía trước một bước cấp Mão Kim Đao giới thiệu nói.

     "Háo Sắc?" Mão Kim Đao sờ lên cằm quét một vòng quanh Hách sắt, "Tên rất hay, tên rất hay!"

     Nói xong,một cánh tay chậm rãi giơ ra, ở trên mặt Hách Sắt sờ soạng một cái, khuôn mặt tỏa ánh sáng: "Làn da không sai a!"

     Đây là tình huống? đây là tình huống? !

     Đôi mắt cá chết của Hách Sắt nhô lên, lông tơ toàn thâm đều dựng thẳng lên.

     "Ba!"

     Tay Mão Kim Đao như tia chớp, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai một phen nắm —— nắm mông Hách Sắt!

     Con bà nó!

     Đôi mắt cá chết của Hách Sắt suýt chút  nữa bắn ra ngoài.

     "Ha ha ha ha, hảo hảo hảo! Co dãn không sai! Liền ngươi!" Mão Kim Đao ngửa đầu cười to, "Đến a, đem tiểu tử này tắm rửa sạch sẽ cho ta, ta muốn cùng hắn động phòng!"

     Động động động……, động phòng? !

     Hai vạn con thảo nê mã của Hách Sắt đang gào thét trong lòng muốn đi ra.




/2