Rất Muốn Ở Ngay Cạnh Anh

Chương 9 – Cha mới nhận (1)

/1195


Chương 9 – Cha mới nhận (1)

Giọng nói của anh rất nhẹ, trợ lý không nghe thấy: “Cái gì?”

Hàn Kinh Niên ý thức được mình thất thố, anh nói: “Không có gì.”

Một lát sau, anh lại lên tiếng: “Về nhà.”

Trợ lý lại mơ hồ, nhưng mà không đợi trợ lý lên tiếng, Hàn Kinh Niên đã bổ sung: “Nhà nơi em ấy đang ở.”

...

Spa xong thì đã là một giờ khuya.

Hạ Vãn An không biết lái xe, cho nên Tống Hữu Mạn vừa trưởng thành đã thi lấy bằng lái đành phải đưa cô về nhà.

Dọc theo đường đi, Tống Hữu Mạn vừa lái xe vừa tận tình khuyên nhủ Hạ Vãn An sớm thoát khỏi cái bể khổ Hàn Kinh Niên đó.

Sau khi tách ra với Tống Hữu Mạn, Hạ Vãn An đưa mắt nhìn theo bóng xe của cô ấy, cho đến khi không nhìn thấy mới đi vào thang máy.

Rất khuya, trong thang máy chỉ có một mình Hạ Vãn An, trong không gian nhỏ nhắn và yên tĩnh, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang không ngừng dao động, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Tống Hữu Mạn, “Sớm thoát khỏi cái bể khổ Hàn Kinh Niên đó.”

Bể khổ... không phải, là biển đắng... lén thích một người, luôn luôn khổ như thế, còn chuyện thoát khỏi... Nếu như có thể thoát được thì tốt rồi... Cô càng hy vọng bản thân đừng thích anh nữa hơn bất kỳ ai.

Chẳng bao lâu sau, thang máy đã đến tầng lầu mà cô đang ở.

Rời khỏi thang máy, Tam Gia làm liền một mạch nhập mật mã vào nhà, đẩy cửa, sau đó nâng tay lên định mở đèn theo quán tính, thế nhưng cô lại phát hiện, đèn bên trong phòng sáng rực.

Cô nhớ mình đã tắt đèn rồi mà... Hạ Vãn An sững sờ, cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày da màu đen đặt trong tủ giày ở cạnh cửa.

Đôi giày da đó rất quen mắt, chính là đôi giày mà Hàn Kinh Niên đã mang vào tối nay...

Cho nên, anh về rồi?

Khi Hạ Vãn An đang ngạc nhiên thì cửa phòng sách bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên bước ra, trên người anh còn mặc áo vest mà hồi nãy vừa mặc.

Chợt nhìn thấy Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An có chút luống cuống, vì muốn che giấu sự hốt hoảng của mình mà cô lên tiếng: “Sao anh lại về?”

Đi đôi với lời nói, Hạ Vãn An nhạy bén phát hiện Hàn Kinh Niên khẽ nhíu mày, lúc này cô mới phản ứng kịp là mình đã nói sai rồi.

Đây là nhà của anh, sao anh lại không thể về chứ...

Suy nghĩ một lát, Hạ Vãn An lại vội vàng nói: “Ý của em là, em cho rằng anh đi hẹn hò, không về, cho nên có hơi ngạc nhiên.”

Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, không khác với lúc bình thường cho lắm, cảm giác rất dễ bắt nạt, làm cho người ta không thể phát hiện được một chút đầu mối nào, nhưng khi cô nói hai chữ “hẹn hò” đó, trái tim của cô chợt xuất hiện cảm giác đau nhói và chua xót nồng nặc.

Hàn Kinh Niên không vội vàng lên tiếng, đôi mắt đen nhánh sâu thẵm của anh nhìn thẳng vào Hạ Vãn An, ánh mắt của anh làm cho người ta không đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng mà đôi mắt của anh lại rất có lực xuyên thấu, giống như có thể xuyên qua ánh mắt của đối phương và nhìn thấu lòng người.

Chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, Hạ Vãn An đã cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của Hàn Kinh Niên.

Cô vừa định kiếm cớ che giấu cảm giác lúng túng của mình, nhưng mà cô còn chưa mở miệng thì Hàn Kinh Niên đứng cách đó không xa đã lên tiếng, giọng nói của anh rất lạnh nhạt: “Lấy văn kiện.”

Nghe anh nói như vậy, Hạ Vãn An mới chú ý tới tập hồ sơ trong tay anh.

Thì ra anh chỉ trở lại lấy đồ thôi... Thật may là vừa rồi cô không có ý tưởng kỳ lạ nào khác khi nhìn thấy anh...

Hạ Vãn An rất muốn hỏi anh, vậy anh phải đi sao?

Nhưng lời vừa mới lên đến khóe miệng thì lại bị cô cứng rắn đè xuống.

Giữa anh và cô... Hình như không có quen thuộc đến mức mà cô có tư cách hỏi về việc làm của anh...


/1195