Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Chương 3: Bảo vệ

/21


Editor: Sel

Cô không trả lời, Phó Trì lặp lại một lần nữa.

Chu Cẩn Đồng lẩm bẩm nói: "ừ"

Thanh âm của cô mềm mềm, lọt vào tai Phó Trì lại phá lệ dễ nghe, giống như bị cào ngứa, lỗ tai ngứa ngáy, cả người cũng không yên.

Hắn cười cười, vươn tay nói: "Làm quen đi, tôi là Phó Trì."

Tay của hắn vừa trắng vừa tinh xảo, khớp xương rõ ràng.

Chu Cẩn Đồng sững sờ nhìn bàn tay kia, Phó Trì chờ không nổi lắc lắc nhẹ, cô mới rụt rè nắm lấy đầu ngón tay của hắn. Tay cô rất mềm, lại ấm, hắn cảm thấy giống như một sợi lông vũ vừa cọ qua.

Phó Trì thấy cô câu nệ cảm thấy chơi rất vui, nghiền ngẫm nói:

"Cách bắt tay của cô đúng thật là thú vị."

"Ừm, nam nữ thụ thụ bất thân mà." Chu Cẩn Đồng lớn như vậy nhưng chưa từng cầm qua tay của nam sinh, đây chính là lần đầu tiên.

Phó Trì nghe xong đành gian nan nhịn cười, hiện tại đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn còn có người cổ hủ như vậy? Nên nói là ngu ngốc hay nên khen cô đáng yêu đây?

Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng khẩn trương của cô gái nhỏ.

Rất đáng yêu.

Thời gian nghỉ trưa cũng không dài, bọn họ đứng đây nói chuyện cũng được một lúc, Chu Cẩn Đồng còn phải về nghỉ trưa, bằng không tiết học buổi chiều cô sẽ mệt rã rời.

Xoay chuyển tròng mắt, cô đem đồ vật để vào tay của Phó Trì, thấp mắt liền nhìn thấy cổ tay của hắn có vết thương, nhưng máu đã được rửa sạch sẽ.

"Cậu không dùng băng keo cá nhân tôi đưa sao?" Chu Cẩn Đồng hỏi, băng keo cá nhân cô mua chống thấm nước rất tốt, chỉ cần không dùng tay xé ra, thì có thể dùng được 1 - 2 ngày.

Phó Trì nhấc mắt, không thèm để ý:

"Vết thương nhỏ thôi."

"Nhỏ thì cũng là vết thương, mẹ tôi nói, phải tự biết yêu quý bản thân." Chu Cẩn Đồng cực kì ghét bị thương, cô rất sợ đau, lúc trước cắt hoa hồng không cẩn thận bị gai đâm trúng, cô đều kêu đau cả ngày trời.

Phó Trì lại không cho là như vậy.

Cặp sách không có ở đây, cô muốn đưa cho hắn băng keo cá nhân cũng không được, đành dặn dò:

"Hạn chế chạm vào nước nhé."

Cái này Phó Trì thừa biết, nhưng hắn không nói, bàn tay nắm hai thanh kẹo que kia đút vào túi quần. Chu Cẩn Đồng cùng hắn không quá thân quen, nói nhiều không tốt, cho nên trả xong đồ vật, cô liền lui lại một bước nói:

"Cậu trở về nghỉ trưa sớm một chút, tạm biệt."

Phó Trì không nháy mắt mà nhìn cô.

Chu Cẩn Đồng cười cười, vẫy vẫy tay, xoay người chạy về khu dạy học. Phó Trì nhìn chằm chằm bóng dáng của cô tới nỗi xuất thần, bàn tay nắm kẹo que cũng dần nóng lên, đây là thứ không thuộc về hắn, sự quan tâm của cô cũng không thuộc về hắn...

Chỉ là...

Phó Trì cười cười, hắn không muốn vạch trần...

-

Phương Hội Thanh vẫn luôn đợi cô trở về, ghé vào bàn trừng mắt nhìn cửa, chờ tới lúc kim ngắn chạy tới số 12, Chu Cẩn Đồng mới xuất hiện.

Cô nàng đột nhiên đứng dậy, doạ Chu Cẩn Đồng run lên, vỗ ngực ngồi vào chỗ, nhỏ giọng nói:

"Cậu làm gì vậy? Sợ muốn chết."

"Thành thật khai báo, cậu cùng Phó Trì quen nhau như thế nào?" Phương Hội Thanh tò mò cả một buổi trưa, không hỏi rõ ràng, cô nàng ăn không ngon ngủ không yên.

Phần lớn mọi người trong lớp đều đang nghỉ trưa, Chu Cẩn Đồng sợ làm ồn tới mọi người, đành rút một tờ giấy nháp viết lên đó: "Cậu ta chính là người tỏ tình, kẹo cũng là cậu ta tặng, mình đã trả lại rồi."

"Ôi đm!" Phương Hội Thanh chửi tục một câu, xoàn xoạt viết: "Cho nên người bị cậu cự tuyệt chính là nam thần của mình?"

"Chắcc vậy."

"Đáng ghét, dỗi 1 giây!"

Chu Cẩn Đồng cười cười, lại viết tiếp:

"Nhưng mà cậu miêu tả cậu ta cũng không khoa trương, đôi mắt đúng là rất đẹp."

"Đương nhiên!" Phương Hội Thanh tự hào.

Câu chuyện kết thúc, Chu Cẩn Đồng đme tờ giấy vò lại, lúc chuẩn bị nằm sấp xuống để ngủ, lại thấy Bách Vũ đang nhìn mình. Ánh mắt của cậu rất chăm chú, không biết là nhìn cô hay là cảnh vật ngoài cửa sổ.

Hẳn là cái thứ hai.

Chu Cẩn Đồng ghé vào bàn, để lại cho Bách Vũ một cái ót.

Bách Vũ thu hồi tầm mắt, bút ở trên trang giấy gạch mạnh vài đường, tên của một người trên đấy, cũng bị cậu gạch đi.

Hôm nay là thứ sáu, đến lượt tổ của Chu Cẩn Đồng trực nhật. Tan học, mọi người đều đi hết, Phương Hội Thanh cầm cây chổi quét nhanh như vũ bão, bụi bặm toán loạn, có một ít còn bay vào mắt Chu Cẩn Đồng.

"Hoạ Hoạ, cậu quét chậm một chút." Cô nhắc nhở.

Phương Hội Thanh vừa quét vừa nói: "Không được đâu, hôm nay mình còn phải nhanh chóng mua tạp chí thần tượng của mình, chậm một chút sẽ hết mất."

"Lâm Trì

/21

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status