Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 78: Tước quyền Lưu cục phó

/81


Chương 78: Tước quyền Lưu cục phó

Đúng lúc này, bên trong Minh Nguyệt Các Đại Quyển Tử Kim cương lão Nhị lại kêu gọi bắt bọn họ đầu hàng: “nhìn thấy hỏa lực của chúng ta chứ ? ! Các ngươi đừng nghĩ tăng thêm người! Ta nói, các ngươi chỉ có một giờ! Bây giờ đã chỉ còn 45 phút! 45 phút sau nếu ta còn không thấy được máy bay cùng tiền, chúng tôi liền thả một quả pháo đem toàn bộ nơi này oanh liệt hết! Có tổng giám đốc cùng hơn hai mươi sinh viên đại học chôn theo chúng tôi, chúng tôi cũng không thua thiệt gì!”

Những lời này chính là ép vỡ cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.


Đóng quân cùng cảnh sát đều không có thời gian đi điều đại đội bộ đội tới.

“Toàn bộ đều có! Cả đội, cầm súng, cùng tôi chuẩn bị cường công!” Sĩ quan đóng quân dứt khoát xoay người, hướng về phía binh lính của mình phát ra mệnh lệnh.

Thiên chức của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia, tùy thời có thể vì nhân dân hy sinh tánh mạng của mình.

Sĩ quan đóng quân cố nén nước mắt, dự định cùng đám binh lính của mình cùng tiến lên.

hắn khác với Lưu cục phó, tên sĩ quan trẻ tuổi đóng quân này hoàn toàn không có ý tứ “Ngươi mất mạng, ta lập công ”
cả đội binh lính đóng quân đã sẵn sảng, chuẩn bị phát động công kích.

“Các ngươi lui về phía sau, đem nơi này giao cho quân đội, bọn họ sẽ bảo vệ mọi người an toàn” Lưu cục phó trong bụng mừng thầm, vội vàng chỉ huy người của mình lui về phía sau.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở trong xe hãn mã quân đội lặng lẽ lắng nghe loa phóng thanh truyền tới cuộc đối thoại của Lưu cục phó cùng sĩ quan đóng quân, rốt cuộc cảm thấy không thể nhẫn nhịn nửa rồi.

“Chỗ bộ đội đóng quân là ai dẫn đội?”

“Báo cáo thủ trưởng, là Quan Huy, Đại đội trưởng” Triệu Lương Trạch tra rõ thân phận của Lưu cục phó cũng dễ như trở bàn tay, chớ nói chi là sĩ quan trong quân đội.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu một cái, ra lệnh Triệu Lương Trạch: “Bắt họ Lưu lại, để cho Quan Huy tới đây, tôi có lời muốn hỏi hắn”

“Vâng!” Triệu Lương Trạch lập tức đeo mũ bảo hiểm chống đạn lên, mở cửa xuống xe.

Lưu cục phó mang theo người của mình đi chưa được mấy bước, thì một người nam tử cao lớn mặt mũi anh tuấn rõ ràng đứng ở sau lưng bọn họ, thái độ cường ngạnh làm cho người khác cơ hồ quên đi tuổi tác của hắn: “Lưu Cường Nguyên, ngươi bị tước quyền chỉ huy, chờ thượng cấp của ngươi giải quyết —— đợi ở một bên đi!” Triệu Lương Trạch vẫy tay ra hiệu, Phạm Kiến lập tức xông lên, đem Lưu cục phó khống chế lại.

Lưu cục phó sợ đến khuôn mặt đều xanh biếc, trừng hai mắt nhìn Triệu Lương Trạch, lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi là ai? ! Giọng lớn như vậy, tại sao không đi bắt đạo tặc? ! Hướng ta nổi giận cái gì ! —— ngươi ngươi ngươi dám đánh cảnh sát? ! Đây là trọng tội!”

“Ngươi không phải là tòa án quân sự, không có quyền định tội ta” Triệu Lương Trạch lạnh lùng nói, nghiêng đầu một cái, “Mang đi ”

Mấy người tâm phúc của Lưu cục phó lẩn tránh xa xa, không dám cùng quân nhân đối nghịch.

Có cảnh sát viên đã sớm bất mãn đối với Lưu cục phó, cũng sẽ không đi đối nghịch với quân nhân bọn họ.

Phạm Kiến cùng Triệu Lương Trạch hai người liền đem Lưu cục phó giải quyết xong.

Có thể nói bên người Hoắc Thiệu Hằng mỗi một người đều là hãn tướng trí dũng song toàn, nhưng ở bên cạnh hắn, lại bị khí tràng cường đại của hắn che mất, nên mới không phát giác được sự uy dũng. của bọn họ

Nhưng mà vừa rời khỏi hắn, người người đều là ánh sáng vạn trượng!

“Quan Huy, cậu theo tôi đi” Triệu Lương Trạch liếc mắt nhìn về phía vị sĩ quan Quan Huy trẻ tuổi kia nói.

Quan Huy cảnh giác nhìn Triệu Lương Trạch, cũng không có đi theo, mãi đến khi Triệu Lương Trạch lấy căn cước quân nhân ra.

Quan Huy thoáng cái sợ ngây người.

Hắn nhìn Triệu Lương Trạch so với chính mình còn muốn trẻ tuổi hơn : “Ngươi là Trung tá? ! Cũng là quân khu thứ sáu? !”

Triệu Lương Trạch ôn hòa cười cười, hắn đối với Quan Huy có ấn tượng không tệ.

Mới vừa rồi hắn điều tra lý lịch của Quan Huy, biết vị sĩ quan trẻ tuổi này mới vừa tân hôn được một năm, vợ hắn mới vừa sinh một cô con gái cho hắn, nhưng mà mới vừa rồi hắn lại làm ra quyết định cùng binh lính của mình chết sống có nhau.

“Thủ trưởng muốn gặp cậu, đi theo tôi ”

“Thủ trưởng? ! Vậy anh?” Quan Huy lại sửng sốt một chút, trong mắt hắn, Triệu Lương Trạch đã được xưng hô thủ trưởng rồi!

“Tôi là thuộc hạ của Thủ Trưởng” Triệu Lương Trạch vừa nói, vừa xoay người rời đi.

Quan Huy lập tức chạy chậm đi tới chỗ Hoắc Thiệu Hằng, đứng trước chiếc xe hãn mã quân đội nghiêm nghị ngay ngắn, “Chào thủ trưởng!”

Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở trong xe, không có lộ diện, thanh âm hắn trầm thấp hùng hậu từ bóng tối trong xe truyền tới: “Đạo tặc dùng là loại súng gì, ngươi biết không?”

Quan Huy lập tức nói: “Báo cáo thủ trưởng! Hẳn là cấp bậc súng máy pháo mini!”

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu một cái: ” Không sai, đã như vậy, tại sao phải để các chiến sĩ đi vào trong? Ngươi hẳn biết dưới tình huống này, đi vào trong là con đường chết ”

“Vâng, nhưng chúng tôi là quân nhân! Hy sinh chính mình, có thể cứu những sinh viên tinh anh kia về, là đáng giá! Tính mạng của bọn họ quan trọng hơn chúng tôi!”

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng ở trong bóng tối lóe lên, nhìn Quan Huy một cái, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ đen như mực, dời về phía sau tiểu Kính Hồ Minh Nguyệt Các vị trí bờ bên kia, trong thanh âm dường như mang theo nước hồ mênh mông : “Ngươi có thể hy sinh mình và sinh mạng của binh lính để cứu người khác, nhưng không cần cho rằng mình kém bọn họ một bậc ”

“Ở trong mắt ta, tính mạng của các ngươi, cùng những người đó đều trân quý như nhau ”

“Thủ trưởng!” Quan Huy thoáng cái nghẹn ngào, “Ngài yên tâm tôi đây mang các binh lính công kích ngay!”

“Không cần, mỗi sinh mạng của binh lính chúng ta đều rất quý giá, không dùng để cho đạo tặc này xả đạn được ” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu một cái, đối với Triệu Lương Trạch đang đứng thế nghiêm bên ngoài xe ra lệnh: “Kêu Đại Hùng tới đây”

 

Triệu Lương Trạch lập tức thông qua tai nghe Bluetooth máy bộ đàm bắt chuyện với Âm Thế Hùng.

Âm Thế Hùng đang ở bên kia bờ tiểu Kính Hồ trông coi Cố Niệm Chi ở trong nhà lá.

Nghe Triệu Lương Trạch chuyển tới mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, hắn lập tức nói: “Tôi bây giờ tới ngay” bất quá lại hỏi thêm một câu: “Cái kia Niệm Chi bên này thì làm sao??”

Triệu Lương Trạch nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng trong xe : “Thủ trưởng, Đại Hùng hỏi bên kia phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Thiệu Hằng biết Âm Thế Hùng là có ý gì, hắn ngồi trong bóng đêm, âm thanh vẫn trầm thấp hùng hậu, mang theo khàn khàn từ tính cảm động lòng người: “Bên này có thể kết thúc chiến đấu, bên kia mới có thể có được sự an toàn thật sự ”

Nói xong câu đó, trong đầu Hoắc Thiệu Hằng bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh Đại Hùng mới vừa truyền về.

Hình ảnh Cố Niệm Chi ánh mắt ẩm ướt, chỉ có hắn có thể cảm thấy được, đáy mắt cô, vẻ mặt giống như động vật nhỏ đang kinh hoàng khẩn trương.


Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, dường như như vậy thì sẽ không nhìn thấy Cố Niệm Chi yên lặng ngắm nhìn.

Triệu Lương Trạch chờ trong chốc lát, thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, liền đem lời nói vừa rồi của Hoắc Thiệu Hằng chuyển cho Âm Thế Hùng.

Mười lăm phút sau, Âm Thế Hùng nhanh chóng chạy trở lại, hỏi “Thủ trưởng, Âm Thế Hùng báo cáo!”

Hoắc Thiệu Hằng vẫn không đi ra, ngồi ở trong bóng tối của xe quân đội, thông qua tai nghe Bluetooth máy bộ đàm ra lệnh cho Âm Thế Hùng: “Cậu cùng Quan Huy đi, bắn chết tên phỉ đồ điều khiển súng máy phái mini Mỹ chế kia, có thể làm được không?”

“Không thành vấn đề!” Âm Thế Hùng hai mắt tỏa sáng, cùng vẻ mặt mới vừa rồi của Phạm Kiến cơ hồ giống nhau như đúc.

Phạm Kiến sở trường là súng tự động bắn càn quét, mà Âm Thế Hùng ưu thế chính là bắn tỉa.

Hắn có kỹ thuật bắn tỉa, phải nói là vô cùng xuất sắc, đã ba lần đoạt được danh hiệu tay súng bắn tỉa hạng nhất vương bài của toàn quân.

Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không xuống đài, cho tới bây giờ hắn đều hạng nhất.

Quan Huy ở bên cạnh xem nhìn đến choáng váng, hắn gãi gãi sau gáy, hoài nghi nói: ” đánh như thế nào? Bọn họ trốn ở trong phòng, con tin lại nhiều, không cẩn thận sẽ thương tổn đến con tin ”

Cũng không thể đến cuối cùng sẽ biến thành một trò cười, từ bên trong Minh Nguyệt Các phát ra tiếng kêu to “Con tin ở đây đều bị chúng ta đánh chết rồi!”

Đây chính là ném đi mặt mũi của quân đội, hắn Quan Huy thật mất mặt muốn chết, còn không bằng để hắn chết trận.

“Làm sao có thể? ! —— hôm nay tiểu tử cậu thật có phúc, để cho cậu nhìn thấy thực lực của quân khu thứ sáu bọn ta!” Âm Thế Hùng đi theo Quan Huy, tùy ý chọn súng bắn tỉa do bộ đội đặc chủng địa phương của trú quân mang tới.


/81