Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 46 - Chương 46

/147


Thánh Diêu,chuẩn bị chút gì ăn đi . Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Bạch Thánh Diêu, mỉm cười.

Bạch Thánh Diêu nhìn nụ cười của nàng, có chút sững người, Lưu Nguyệt bên cạnh liền che miệng cười khẽ, Tiểu thư, người nên mang theo mặt nạ đi, người xem dù Thánh Diêu là một cô nương cũng bị người làm mê hoặc kìa.

A Noãn, trở về ta sẽ làm một cái mặt nạ lại cho nàng. Mộ Lương gật đầu đồng ý, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết mà phát sầu, bộ dáng của nàng dâu thật là quá trêu chọc người.

Mộ Lương, không phải bộ dáng của chàng nhìn cũng như vậy sao! Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, hừ nhẹ.

A! Tuyết Tuyết, ta đi ngay! cuối cùng Bạch Thánh Diêu cũng hồi hồn, vỗ vỗ đầu của mình, ngượng ngùng xoay người rời đi, nhưng không được bao lâu liền quay trở lại.

Tuyết Tuyết, ca ca bọn họ còn đánh nhau, không có ai câu cá. . . . . .

Mộ Lương, ta đói bụng. Hoa Khấp Tuyết vuốt vuốt bụng của mình, có chút vô lực nhìn hắn.

A Noãn ngoan, ta liền bắt cá cho nàng, chờ bọn hắn trở lại mới hảo hảo thu thập bọn hắn. Mộ Lương nhìn dáng vẻ dễ thương này cuả nàng, không nhịn được liền cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái, ngay trước khi nàng đánh hắn liền lách mình rời đi.

Vương Gia sẽ đi bắt cá? nãy giờ Cảnh Duệ đi xem náo nhiệt vừa trở về, chỉ nghe thấy Vương Gia nhà mình muốn đi bắt cá, mặt liền ngạc nhiên.

Tiểu thư đói bụng. Lưu Nguyệt bĩu môi, tiểu thư nhà nàng đói bụng, Vương Gia dù đó giờ không hề bắt, cũng phải bắt.

Vương gia đúng là rất cưng chiều Tuyết cô nương. Cảnh Duệ gật đầu một cái, chân thành cảm thán.

Lưu Nguyệt chỉ híp mắt cười mà không hề trả lời lạ, từ trong ngực móc ra một bọc đồ, xoay người đi về phía Hoa Khấp Tuyết.

Cảnh Duệ nhìn bóng lưng của nàng mà ngẩn người , trong lúc hắn cười chính

hắn cũng không biết chính mình đang có bao nhiêu dịu dàng.

Bạch Thánh Diêu ôm một cái rổ chạy về phía Mộ Lương, chọn nửa ngày nàng mới chọn được cái rổ tương đối nhỏ, nàng sợ chút nữa Vương Gia bắt cá nhỏ mà nàng cầm cái rổ quá lớn Vương Gia sẽ ngượng ngùng.

Hoa Khấp Tuyết cũng chưa từng thấy Mộ Lương bắt cá bao giờ, có tò mò, liền đứng dậy vội vàng cùng Lưu Nguyệt đi theo sau.

Mộ Lương đứng ở đầu thuyền, quay đầu nhìn bọn họ một cái, nhíu mày, tại sao đám người này thật giống như đến đây xem chuyện tiếu lâm.

Khụ khụ, Vương Gia, ngài phải cẩn thận. Cảnh Duệ cười gượng hai tiếng, Trên thuyền có y phục để tắm rửa, một hồi chuẩn bị cho ngài thay!

Ta thay quần áo làm gì? Mộ Lương híp mắt, không phải là bọn họ muốn hắn lội trong nước mà bắt chứ.

Ngài không phải muốn xuống nước sao? Bạch Thánh Diêu cũng đi lại.

Ai nói. . . . . . Mộ Lương lạnh lùng hai người một cái, không trách được mọi người đều cái nét mặt này.

Mộ Lương, nhanh lên một chút. bao tử Hoa Khấp Tuyết đau lên, trên người liền vô lực, thể chất này không được, nhất định phải thay đổi!

Được được. Mộ Lương thấy nàng nhíu nhíu mày, liền biết dạ dày nàng lại khó chịu, đau lòng vô cùng, lập tức hướng trong hồ xuất ra một chưởng, nước hồ liền văng lên, chừng mười con cá lớn từ trong nước bay lên, tay Mộ Lương liền xuất chưởng thứ hai, toàn bộ cá đều bay lên thuyền.

Thánh Diêu, nhanh nấu cơm. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó đi về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hả? A...a.... Bạch Thánh Diêu thất thần gật đầu, nhìn trên đất đầy cá, chỉ đơn giản như vậy?

Khụ khụ, Thánh Diêu, để ta giúp ngươi, Cảnh Duệ, giúp chúng lượm cá! Lưu Nguyệt ho khan một tiếng, kéo Thánh Diêu vào khoang thuyền, mặc dù phương pháp bắt cá của Vương Gia có chút kinh động, nhưng bụng tiểu thư nhà nàng không đợi được nàng ta cứ đứng ở đây ngẩn người.

Hoa Khấp Tuyết liếc nhìn cá trên đất, rồi xoay người đi vào khoan thuyền, muốn đi lấy chút đồ ăn vặt của nàng để lấp đỡ dạ dày, lại không nghĩ đến dạ dày đột nhiên đau lên, làm nàng phải vịn ghế chậm rãi ngồi xuống, nhắm hai mắt

/147