Tình Yêu Của Sao

Chương 2

/37


edited by: Trà Vô Vị

beta: Phong Tuyết

Tôi vốn là người nóng tính, đã nói là làm, sau ba ngày đã liên lạc xong hết thảy, xông đến cửa tìm Thái Nhiên.

Đêm qua cậu ta trực ban, giờ phút này đang nằm ngủ trong căn nhà nhỏ ở xưởng sửa chữa.

Tôi tùy tiện đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một mỹ nam đang khỏa thân. Ừhm, thực ra nói vậy cũng không đúng lắm, cậu ta dù sao vẫn còn mặc quần. Một gian phòng không có cửa sổ, không có quạt điện, chất đầy một đống dầu máy và linh kiện xe hơi. Tiểu tử này hai tay dang ra ngủ gục trên giường như heo.

Chà, phải chi tôi mang theo camera thì đã chụp được cảnh hay rồi, sau này cậu ta nổi tiếng rồi mà quên mất tôi, tôi sẽ lấy nó ra uy hiếp cậu ta.

Trên người cậu ta dính đầy dầu mỡ, tôi xem xét hồi lâu, cuối cùng quyết định lựa chọn véo tai để lôi cậu ta dậy, sau đó lại ném một xấp giấy vào lồng ngực của Thái Nhiên.

“Đây là cái gì?”, cậu ta hỏi.

“Tài liệu về khóa đào tạo diễn viên và mẫu đơn đăng ký”, tôi nói: “Một người anh em của tôi mở ra, tôi đã nói với anh ta rồi, anh ta sẽ đặc biệt chiếu cố cậu”.

Ánh mắt cậu ta tràn đầy ngạc nhiên: “Chị định đào tạo em sao?”.

“Cậu dùng từ này rất hay đấy”, tôi liếc nhìn đồng hồ: “Mau, tôi cho cậu một phút đồng hồ suy nghĩ”.

“Thời gian quá ngắn!”.

“Thời gian của cậu nên dùng để tự rèn luyện bản thân, không phải để do dự vô nghĩa!”.

“Còn công việc hiện tại của em thì sao?”.

“Nơi này không thích hợp với cậu đâu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi thôi”, tôi nói: “Nhanh lên một chút, còn ba mươi giây”.

“Còn gia đình của em?”.

“Mẹ cậu thương cậu như thế, bà ấy sẽ không hy vọng cậu làm công việc này, chôn vùi cả đời cậu ở nơi đây đâu. Còn 20 giây”.

Thái Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Vì sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?”.

Tôi cười, lườm cậu ta một cái: “Tương lai của tôi dựa vào số tiền mà cậu kiếm được, tôi có thể không đối tốt với cậu sao?”.

Cậu ta cũng cười, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp.

Trước tiên tôi dẫn cậu ta đi mua quần áo.

Cậu ta thực là một đứa bé đáng thương, kể từ khi bỏ học năm lớp mười vẫn luôn mặc quần áo cũ của bố. Tôi bỗng nghĩ đến một câu người xưa vẫn thường nói: “Bố y kinh sai bất yểm quốc sắc”(1) chính là nói cậu ta đây. Trước kia tôi không tin là trên đời này lại có người có thể mặc được loại quần áo nhăn nheo như dưa muối của Issey Miyake(2) , nhưng từ sau khi gặp được cậu ta, tôi tin.

(1): Ý nói người đẹp mặc gì cũng đẹp.

(2): Issey Miyake là một nhà thiết kế người Nhật Bản rất nổi tiếng ông đã phát triển một phong cách thời trang rất mới lạ, phủ nhận những nét cắt để đưa vào trang phục sự tự do phóng khoáng và những màu sắc rất tự nhiên trong cuộc sống (ông này thiết kế quần áo toàn nhăn nhăn).

Sau đó, tôi dẫn cậu ta đến gặp A Băng. A Băng là đàn em thân thiết của tôi lúc còn học đại học. Cậu ta là hội trưởng hiệp hội nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp rồi thì bỏ tiền ra theo nghiệp nhiếp ảnh, chuyên chụp ảnh trai xinh gái đẹp cung cấp cho các tạp chí và tòa soạn báo.

Tôi quay sang Thái Nhiên nói: “Đến đây. Ngẩng đầu, ưỡn ngực cho cậu ta xem một chút”.

Thái Nhiên cười cười, có chút ngại ngùng đứng ở dưới ánh đèn. A Băng huýt sáo.

Tôi nói với A Băng: “Tôi giao người cho cậu, cố gắng khai thác tài nguyên cho tốt!”.

A Băng cười mỉa: “Đã là người chị mang đến, đương nhiên thằng em này phải chiếu cố rồi!”.

Nửa tháng sau, tôi nhìn thấy hình của Thái Nhiên trên bìa một tạp chí rất phổ biến. Con báo nhỏ ngày xưa giờ đã trở thành con báo trưởng thành rồi. Một con báo có lớp vỏ bọc tưởng chừng như vô hại, đứng bên cạnh một cô bé yêu kiều, ánh mắt lạnh lùng nhìn ống kính, nhìn độc giả, một vẻ đẹp tuấn mỹ, lạnh lùng, lại kiêu ngạo…

Mấy nữ sinh đứng kế bên tôi cứ bàn tán mãi về cậu ta. Ai lại có thể không động tâm chứ? Ai lại có thể không thích cậu ta? Tôi thấy cậu ta có thể mê hoặc tất cả đám con gái cả dưới mười tám lẫn trên mười tám, thậm chí còn có cả nam giới ấy chứ.

Đây mới chỉ là bước đi đầu tiên của Thái Nhiên.

Tôi bớt chút thời giờ của mình ra để huấn luyện cậu ta. Tôi bắt đầu dạy cậu ta từ cách đi đứng, không có thước dạy học tôi đành phải mượn cây chổi lông gà, trông tôi khá giống những mụ phù thủy ngày xưa chuyên đi bắt nạt những chàng hoàng tử.

Hình tượng của tôi đã không còn rồi, cậu ta còn ủy khuất, nói rằng lúc một tuổi cậu ta đã biết chạy rồi, bị tôi gõ đầu, một tuổi cậu ta chắc chắn còn chưa biết đi.

“Cậu đang đi kiểu gì vậy?”. Tôi phải làm một người đàn bà đanh đá, hai tay chống nạnh quát: “Sao hai tay cậu cứ hất qua hất lại như con vịt chết thế hả? Phải từ từ, chậm rãi và khoan thai. Cậu có biết thế nào là từ từ, chậm rãi không hả?”.

Tôi đánh cậu ta, đánh cũng không nhẹ vậy mà cậu ta vẫn để yên cho tôi đánh. Có lẽ Thái Nhiên cũng cảm thấy được những kiến thức cậu ta có chỉ là cơ bản, cậu ta càng không muốn bị tôi xem như chưa biết gì mãi, nhưng để đào tạo cần phải chậm rãi kiên nhẫn, không gấp gáp được.

“Không cần phải vội, vội vàng hấp tấp thì chỉ hỏng việc thôi”. Tôi nói với cậu ta: “Cậu có nghe Trương Ái Linh(3) nói không? Muốn thành công phải biết chớp thời cơ”. Muốn thành công, mấu chốt là phải có bước khởi đầu vững chắc đã.

(3): Trương Ái Linh (1920 – 1995) là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống (tác giả của Sắc giới á)

Cậu ta đột nhiên hỏi tôi: “Trương Ái Linh là ai?”.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép. Xem ra còn phải giáo huấn nhiều cho cái đầu mấy năm rồi chưa đọc sách của cậu ta rồi.

Thái Nhiên là một đứa trẻ thông minh, học rất tốt, đó là một ưu điểm lớn của cậu ấy. Tôi thực ra cũng chẳng phải là một học sinh chăm chỉ gì cho lắm nên đối với những người chăm chỉ thực sự là rất bội phục. Nếu tôi là một giáo viên thì khẳng định chắc chắn một câu cậu ta chính là học trò cưng của tôi, có khi tôi lại còn đem con gái gả cho cậu ấy cũng nên.

Có một dạo, cả trong lúc mơ ngủ cậu ta vẫn không ngừng nhắc tới Anh ngữ, get in với get into. Lại còn có cả tiếng Pháp nữa, tôi nhấn mạnh với cậu ta là phải học. Không cần thiết phải học giỏi nhưng phải phát âm cho thật chuẩn. Hiện tại tiếng Anh đã không còn gì mới mẻ, mọi người lại bắt đầu quay sang sùng bái tiếng Pháp, mình càng nói khiến cho người khác không hiểu thì họ càng nể.

Thái Nhiên hỏi: “Tiếng Pháp của chị thì sao? Chị nói được đến đâu?”.

Tôi cười to: “C’est la vie (nghĩa: “Đời là thế đấy!”). Hôm nay tới chỗ tôi ăn cơm, có rượu vang cùng trứng cá muối. Cũng nên chơi sang một tí”.

Tôi kéo cậu ta đi siêu thị, cậu ta đẩy chiếc xe hàng đi phía sau tôi. Tôi muốn lúc này tranh thủ mà sai cậu ta vài việc. Chờ sau này cậu ta bay lên làm phượng hoàng rồi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay út là tôi phải lẽo đẽo theo sau làm tùy tùng gãi chân cho cậu ta cũng nên, làm sao còn có thể ngoan ngoãn đi theo giúp tôi mua sắm chứ.

Cuối cùng cái xe cũng chất đầy đồ, tôi thậm chí còn chọn quần lót cho cậu ta nữa. Cậu ta đỏ mặt nói tôi không cần phải làm thế. Tôi nói: “Tôi đã sớm nhìn trúng cái quần lót này rồi, khổ nỗi đời này tôi lại không có cơ hội để mặc, cậu mặc nó coi như là giúp tôi thực hiện ước mơ đó đi”.

“Chị Mộc Liên”, Thái Nhiên thở dài, cậu ta nhất định cảm thấy được tôi giống một người điên, đã vô lí lại còn cứng đầu.

Sau đó cuối cùng là sai cậu ta nấu ăn. Tôi thẳng thắn thừa nhận, tài nấu ăn của tôi chỉ giới hạn trong món trứng xào cà chua, ngay cả đến cắm một nồi cơm điện tôi còn làm không xong. Ngày đó Thái Nhiên thấy tôi loay hoay trong trong nhà bếp mãi mà chẳng làm ăn gì được liền chế giễu tôi hết 10 phút đồng hồ, rốt cục nhịn không được lại ném tôi ra ngoài.

Cậu ta từ nông nô vùng lên làm địa chủ, đứng ở chỗ đó biểu diễn tài năng của mình lại còn dám chê bai kỹ thuật nấu ăn của tôi chứ.

“Đây là cái gì? Có phải là nấu cho heo ăn không?”.

Tôi gõ vào đầu cậu ta. Cậu ta không sợ tôi, lại còn có gan đuổi tôi ra ngoài phòng khách nữa chứ. Sau đó nhanh nhẹn làm bốn món ăn và một tô canh bưng lên. Thật là… loại gạo bình thường mà qua tay cậu ta nấu thành cơm rồi thì lại có một hương vị rất đặc biệt.

Tôi nói: “Tiểu Nhiên Tử à, bản cung bây giờ thực sự rất không nỡ dâng ngươi dâng cho kẻ khác. Ta thấy người đừng đi làm vua màn ảnh nữa, chỉ cần ở nhà làm hai việc nấu cơm và sinh con cho bản cung là được rồi”.

Cậu ta hiện tại đã thành tinh rồi, đâu còn để cho tôi bắt nạt như xưa nữa, đáp: “Không cần phải vội, vội vàng hấp tấp thì chỉ hỏng việc thôi. Bổn tọa sau này đăng cơ, lập tức ban thưởng cho ngươi ba nghìn trai tơ, mỗi người đều có thể nấu cơm sinh con cho ngươi”.

Tốt lắm, làm người thì cần phải có tính hài hước.

Mùa đông năm ấy rét lạnh mà lại còn ẩm ướt, chân của tôi có dấu hiệu bị phong thấp, cứ mỗi khi trời trở lạnh là lại đau. Thái Nhiên dù sao cũng là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, vẫn như trước mỗi ngày đều vừa học vừa làm, không chậm trễ dù chỉ một chút. Khi tôi còn đang trốn trong ổ chăn ấm áp ôm say sưa giấc mộng xuân thu thì cậu ta đã tan ca trở về, mua đồ ăn tới cửa tìm tôi.

Tôi đánh một chiếc chìa khóa phòng cho cậu ta, rồi nói với người quản lí dưới lầu rằng đó là em họ tôi. Thái Nhiên từ đó công khai ra vào nhà của tôi.

Bà hàng xóm tìm tôi hỏi thăm: “Em họ cháu học trường nào? Có bạn gái hay chưa?”.

Tôi trở về cảnh cáo cậu ta: “Tôi không phải là Diệt Tuyệt sư thái, tôi chỉ đề nghị cậu một điều. Hiện tại đừng nói chuyện yêu đương, bây giờ cậu mà không kiên định thì tương lai sẽ như thế nào? Sẽ bị người ta nói ra nói vào, cậu hiểu không?”.

“Chị Liên, chị suy nghĩ nhiều quá rồi”, cậu ta vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em thực sự không nghĩ tới vấn đề này. Một người đàn ông mà ngay đến cả nghề nghiệp ổn định cũng không có thì làm sao nói chuyện yêu đương?”.

Nghe được cậu ta nói câu này tôi thực sự rất vui, đi qua chỗ Thái Nhiên nhét vào tay cậu ta một thứ, “Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Đây là phần thưởng của cậu, còn không mau cảm ơn đi!”.

Thái Nhiên mở ra xem: “Điện thoại di động?” .

“Thích không?”, tôi lấy lại hướng dẫn cho cậu ta cách sử dụng, “Tôi cài đặt sẵn cho cậu thẻ sim rồi. Xem, đây là số của tôi, gọi thử đi”.

Tay cậu ta run run, mất cả nửa ngày mới bấm được phím gọi. Một lát sau, điện thoại của tôi cũng reo lên.

Tôi nói: “Về sau chúng ta liên lạc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hiện tại tôi sẽ kiểm soát hành tung của cậu. Hơn một tháng tiền lương của tôi đấy. Phải yêu quý, giữ gìn nó cho cẩn thận biết chưa?”.

Cậu ta vẫn im lặng không nói lời nào.

Tôi đẩy đẩy cậu ta hỏi: “Choáng à? Chỉ là một cái điện thoại di động đã làm cho cậu choáng đến thế này rồi sao? Thật đúng là đồ nhà quê!”.

Rốt cuộc cậu ta cũng ngẩng đầu: “Chị Liên, ngày kia là Noel, em cũng có quà tặng chị”.

“Hắc! Thằng nhóc này cũng câu nệ lễ tiết quá đi. Tôi ngạc nhiên vui mừng: “Là thứ tốt đẹp gì đây?”.

Cậu ta lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo, trong đó là một đôi hoa tai hình ngôi sao năm cánh rất đẹp, rất trang nhã, nằm lẳng lặng trên lớp nhung tơ màu đen, phản chiếu ánh sáng màu bạc.

Tôi lập tức gỡ đôi hoa tai đang đeo xuống, đeo đôi hoa tai cậu ta tặng vào, lắc lắc đầu hỏi: “Có đẹp hay không?”.

“Đẹp!”, cậu ta nói, lại lộ nụ cười hút hồn thường thấy khi chụp ảnh, là nụ cười vừa ôn nhu lại vừa tà ác, phóng điện về phía tôi: “Chị mặc gì cũng đẹp mà”.

Miệng lưỡi thật khôn khéo, rất biết nịnh nọt. Nhưng mà tôi lại thích nghe.

“Làm sao cậu có tiền mua nó?”.

Cậu ta cười, “Đừng nghĩ em là thằng nhóc Thái Nhiên ngày xưa, làm người mẫu thu nhập cũng không ít đâu”.

“Chân của mẹ cậu thì sao? Còn hai đứa em song sinh của cậu phải luyện thi cấp 3 nữa chứ!”.

“Chị Mộc Liên”. Cậu ta nhẹ nhàng cắt ngang lời tôi nói: “Tiền em vẫn đủ để chi tiêu cho gia đình. Đây là em thành tâm thành ý tặng chị, hy vọng chị nhận lấy”.

“Đương nhiên là phải nhận rồi”, tôi cười: “Phàm là của tặng, đã vào tay tôi là không còn đường ra”.

Ngày qua tháng lại, cuối cùng bố tôi cũng biết chuyện của Thái Nhiên, hỏi tôi: “Nghe nói con đang qua lại với một thằng nhóc kém mình vài tuổi phải không? Lại còn là người mẫu quảng cáo, thím Vương có nói đã thấy qua hình nó trên bìa tạp chí”.

Tôi vội nói: “Bố, bố đừng nghe mấy bà cô già hay ngồi lê đôi mách ấy nói bừa. Đứa nhỏ đó thực sự là người mới nên con giúp đỡ đôi chút thôi”.

Mẹ tôi bảo: “Con cũng đã tốt nghiệp được mấy năm rồi. Nên tìm một người…”.

Chết thật! Bố mẹ tôi đến tuổi này rồi chỉ sợ nhất con gái không gả đi được, ông bà chỉ hận là không thể gióng trống khua chiêng cho mọi người biết rằng con gái mình đã đến tuổi gả chồng. Tôi cũng chưa phải là đã qua thì con gái, làm gì mà nóng lòng đến vậy. Tôi liền đứng dậy, có ý muốn chạy trốn.

Mẹ ở phía sau tôi gọi với theo: “Tết năm nay gia đình ta sẽ về thăm ông bà, con cũng đừng nghĩ đến việc chạy loạn”.

Về thăm ông bà, lúc quay trở lại thì sớm nhất cũng phải qua năm mới. Vậy là kì nghỉ đông sẽ không còn nữa. Tôi lại không thể không đi, Tết nhất con cháu đều phải trở về để cúng bái, thắp nén nhang cho tổ tiên, thiếu mỗi mình tôi thì còn ra cái thể thống gì nữa?

Rốt cuộc cũng phải theo mẫu thân đại nhân thu xếp hành lí chuẩn bị lên đường. Lúc này Thái Nhiên nhận một hợp đồng quảng cáo mới, hiện đang ở gần Chiết Giang.

Tôi gọi điện thoại cho cậu ta. Đoán chừng cậu ta đang bị vây bởi một đống mỹ nữ và hoa tươi, bởi vì nghe giọng nói của cậu ta có vẻ rất vui: “Chị mộc Liên, em mua cho chị mấy món quà đảm bảo chị sẽ rất thích”.

“Thích! Thích!”. Tôi nói cho có lệ: “Lần này nghỉ đông tôi phải về quê. Cậu ở nơi đó làm việc không ai quản lí phải biết tự lo cho bản thân, đừng làm hỏng việc, nếu có thời gian rảnh thì lo mà đọc sách đi, đợi đến khi trở về tôi sẽ kiểm tra cậu”.

Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Khi nào thì chị trở về?”.

“Chắc là qua năm mới”, tôi nói: “Cậu có tiền đừng mua này mua nọ, lãng phí lắm, không bằng dùng tiền đó đưa mẹ cậu ra ngoài chơi”.

“Chị Liên…”.

“Tốt lắm! Không nói nhiều nữa. Mẹ tôi giục lên xe rồi”.

Hiện tại Thái Nhiên đã không cần tôi nhắc nhiều như vậy nữa. Cậu ta dựa vào tư chất của bản thân cộng thêm sự chăm chỉ đã thành người mẫu quảng cáo có chút danh tiếng rồi. Tôi cho cậu ta chuyển nhà, chuyển đến một gian nhà trọ nhỏ khá sạch sẽ. Dẫn cậu ta đi mua sắm là vui nhất, bởi vì không cần phải trả giá hay mặc cả.

Tôi hỏi cậu ta: “Có định dừng lại không?”.

Cậu ta nói: “Em còn chưa cất cánh đâu”.

Cậu ta thực sự có tham vọng.

Mẹ tôi ngồi bên cạnh lật lật cuốn tạp chí, tôi nhìn thấy trang bìa là ảnh của Thái Nhiên chụp liền chỉ cho bà xem.

“Là đứa nhỏ này đó hả?”. Mẹ tôi chăm chú nhìn tờ bìa rồi đánh giá: “Mẹ cảm nhận được cậu ta không giống với những người mẫu khác”.

Tôi vô cùng đắc ý.

Về tới quê, gặp lại mấy chị em họ đã nhiều năm không gặp. Chị gái con bác cả đã kết hôn, có một đứa con rồi. Mấy chị em ngồi nói chuyện với nhau.

“Mộc Lan theo chồng chưa cưới sang Áo rồi, sang năm sau sẽ kết hôn”.

“Mộc Dung thì đang ở nước ngoài, chuyên môn của chị ấy cũng được đánh giá cao”.

“Còn Mộc Liên? Vẫn làm việc ở đài truyền hình à? Có gặp được ngôi sao nào không?”.

“Công việc của Mộc Liên thực sự là rất lãng mạn đó, tôi từ nhỏ đã mơ ước có thể cùng thần tượng trong lòng sớm chiều gặp nhau rồi nảy sinh tình cảm, bậy giờ Mộc Liên lại thay chúng ta thực hiện ước mơ đó”.

Tôi nhún nhún vai: “Mấy ngôi sao nhìn có vẻ ngây thơ trong trắng kì thực toàn được người ta bao bọc, lo lót cho lên sân khấu đấy chứ, mấy cô gái đó cặp với rất nhiều người mà lại toàn là đại gia không đó nha. Chúng ta như vậy có khi còn tốt hơn mấy ngôi sao đó, phải không?”.

Bọn họ ồ lên: “Ai? Là ai? Nói cho cụ thể xem nào?”.

Tôi làm sao dám nhiều chuyện. Vội cười hì hì chạy đi.

Ở chung một chỗ cùng bọn họ rất vui, không khỏi ở lâu hơn dự tính một chút. Khi tôi về đến nhà đã là giữa tháng hai. Tôi buông hành lý, mang theo đặc sản ở quê đến nhà mẹ của Thái Nhiên.

Chị Tú thấy tôi liền tỏ ra rất vui mừng, mời tôi vào nhà, bảo đứa thứ hai đi pha trà. Cặp em song sinh của Thái Nhiên rất đáng yêu, thấy tôi, liền đồng thanh chào hỏi. Chẳng biết nhà họ ăn cái gì mà mọi người ai cũng đều rất xinh đẹp. Em trai là một thiếu niên tuấn tú, em gái tuy còn nhỏ mà nhìn vẫn rất có nét.

Tôi nói với chị Tú: “Chị thật là có phước. Con trai cả thì chăm chỉ, hai đứa út thì đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, chị xem, đã đứng cạnh nhau lại còn chúc Tết giống nhau”.

Chị Tú không nhịn được cười, mời tôi ăn kẹo. Thái Bình là em gái của Thái Nhiên chạy lại ngồi kế bên nói với tôi: “Sao bây giờ chị mới về? Anh của em đợi chị mãi. Mấy lần có người đi lên cầu thang, anh ấy đều tưởng là chị đến”.

“Thật sao?”, tôi hỏi: “Anh của em gây chuyện gì rồi à?”.

Thái An – em trai của Thái Nhiên nói: “Không phải…”.

Đúng lúc này, Thái Nhiên trở về. Cừ thật, mới một tháng không gặp, cậu ta hình như lại cao thêm thì phải, có lẽ do gầy nên gương mặt lại càng tuấn mỹ hơn. Thái Nhiên đứng khuất vào bóng tối ở cửa, lại mặc một bộ quần áo đen như muốn hòa làm một với cảnh vật phía sau cậu ta vậy.

Tôi quay sang cười nói với Thái Bình: “Xem anh của em có giống xã hội đen không kìa?”.

Thái Nhiên nhìn thấy tôi cũng không bất ngờ lắm, chỉ hỏi một câu: “Chị về rồi à?”.

“Ừ!”, tôi gật gật đầu: “Tết thế nào?”.

“Vẫn phải đi”, cậu ta gãi gãi đầu, tôi nghe được mùi khói thuốc.

Tôi hỏi: “Quà của chị đâu?”.

“À, là sầu riêng nhưng làm sao mà có thể giữ được cho đến bây giờ?”.

Tôi bỗng nhiên tiến sát lại Thái Nhiên, cậu ta hình như bị tôi dọa, sợ hãi lui về sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

“Hơi thở của cậu có mùi đấy”, tôi cười.

Cậu ta cũng cười.

Dùng xong bữa ăn đạm bạc ở nhà Thái Nhiên, tôi liền chào mọi người ra về. Thái Nhiên dẫn tôi xuống lầu.

Cậu ta nói cho tôi biết: “Hôm trước có một công ty tìm em mời làm người mẫu ổn định cho họ, nhưng em không đi”.

“Vì sao lại không đi?”, tôi hỏi.

“Chán rồi”, chân cậu ta cọ cọ trên nền đất, cậu ta ở trước mặt tôi luôn có những hành động cực kì trẻ con như thế: “Em muốn đi diễn, không muốn cứ đứng mãi ở dưới ánh đèn huỳnh quang diễn đi diễn lại 30 lần một vẻ mặt”.

Tôi đã hiểu, trong lời nói của cậu ta dường như có chút tức giận, giống như là oán trách tôi vô tình ném cậu ta sang một bên không thèm để ý tới vậy. Thằng nhóc này đúng là một con báo nhỏ, cầu trời con báo nhỏ này đừng có trưởng thành. Cậu ta mê hoặc người khác, hấp dẫn người khác nhất là ở chỗ đó, cái chỗ nửa tà ác nửa vô hại đó, chính là cậu ta lại không kiềm chế được bản thân mình trưởng thành và lớn lên.

Cậu ta nhất định sẽ trở thành một lãng tử, tao nhã mà lại rất tà ác, cho dù là giết người đi chăng nữa cũng phải lau con dao đầy máu đó bằng một chiếc khăn tay trắng, cho dù có chết đi, mọi người cũng nhất định sẽ không tìm ra được thi thể của cậu ta.

Tương lai sẽ là một quãng đường dài đầy gian nan và cô tịch, liệu cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?

Tôi bắt đầu dẫn cậu ta tham gia thử vai, được nhận vài vai diễn nhỏ. Tất nhiên những vai diễn đó toàn bộ đều là vai phản diện, loại nhân vật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Cậu ta hỏi tôi tại sao. Tôi nhìn cậu ta, nhìn cặp mắt đào hoa kia cùng đôi môi mỏng. Suy nghĩ trong đầu, cậu ta hứa hẹn sẽ trở thành một diễn viên tài năng, nhưng tốt nhất vẫn là chờ cho đến phút cuối rồi mới xuất hiện tạo thành một bước đột phá thì hơn.

Đạo diễn thực sự rất thích những người như cậu ta, bọn họ khó có thể tìm một người đủ đẹp trai để đóng vai phản diện còn nếu chọn những anh chàng đẹp trai đóng thì nhìn lại có vẻ không đủ tà ác, nguy hiểm. Thái Nhiên quả thật giống như một cơn mưa trong mùa hạn hán xuất hiện rất đúng lúc. Cậu ta lại khiêm tốn như vậy, cần cù và thật thà như thế, biết rõ được lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, sồng cùng mọi người rất vui vẻ. Sự nghiệp của cậu ta rốt cuộc cũng có khởi sắc, nhận được nhiều vai diễn hơn. Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy được những cố gắng, nỗ lực của cậu ta đang dần có kết quả.

Bọn họ nói với tôi: “A Liên à, đồ đệ này của cô cũng không tồi đâu”.

Đồ đệ? Tôi cười. Đồ đệ của tôi lúc này đang đứng trước máy quay bày ra một nụ cười mê người hòng câu dẫn vợ bé của một tên quân phiệt để trà trộn vào làm gián điệp trong một tiểu đội.

Trời nóng dần lên, quần áo Thái Nhiên mặc lại mỏng. Một lớp quần áo trong làm sao che được dáng người hoàn mỹ của cậu ta? Con mắt của nữ diễn viên cứ như dán chặt vào cậu ta vậy. Thế mà cậu ta vẫn ung dung như trước cười cười: “Phu nhân có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”.

Âm nhạc vang lên. A! Là bài “Đêm Thượng Hải”. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm nhận.

“Đêm Thượng Hải, chẳng phải là đêm, mười dặm thành phố có nhiều người nước ngoài ở, xa hoa trụy lạc, giống như rơi xuống thành phố đầy sao. Người ngồi xe kéo mặc sườn xám chính là một giai nhân yểu điệu, các vị công tử chen chúc vây quanh, ca nữ dưới sông vung tay áo, xướng một khúc “Mẫu đơn đình”.

“… Đây một hồi đắm chìm trong giấc mộng vàng son, phải chăng chỉ là ảo mộng, trên cây ve sầu đang gọi hạ, gió cuốn màn trúc, đang lúc sơn chi chín vàng, một sợi hương tàn vương vấn chưa tan…”.

/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status