Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 800 - Giang Hồ Thân Tại Biết Nơi Đâu (1)

/787


“Ngươi lại vào lúc này bảo ta... Chẳng lẽ là còn muốn...”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi ha ha cười, đêm qua nhưng lại quá mức điên cuồng, nhưng lại vượt qua khỏi mức độ lúc lần trước đối mặt với Linh Mị Nhi.

“Này, không đúng...”

Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:

“Uyển Nhi, ta rất hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, không hiểu tại sao đêm qua lại vượt khỏi mức độ bình thường nhiều như vậy?”

Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, lật người, có điều lập tức có một tia thẹn thùng, kéo chăn tơ lụa che lên trên cơ thể mình, trên mặt có chút đỏ ửng nói:

“Uyển Nhi sợ Tô ca ca khước từ Uyển Nhi, cho nên dùng một chút tiểu xảo nho nhỏ, trong phòng, ta dùng một loại huân hương không sắc không mùi, mặc dù không phải là thứ bỉ ổi gì, nhưng cũng có thể khiến nam tử tinh lực tràn đầy, hơn nữa gia tăng tỷ lệ nữ tử mang thai... Ngươi không nên nhìn ta như vậy, huân hương này sẽ không ảnh hưởng đến thần trí, chỉ là huân hương dùng cho vợ chồng để sớm có con nối dòng mà thôi, cũng có lợi rất lớn với cơ thể, chỉ là giá cả đắt đỏ, huân hương đêm qua, ít nhất giá trị trăm lượng hoàng kim.”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi bất đắc dĩ bật cười, thầm nghĩ nhân sinh đúng là phải chú ý trăm bề, nếu không, bản thân chỉ cần lơ là đôi chút, thì đã bị Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi dùng thuốc rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng giả vờ tức giận, nói:

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, không ngờ dùng thủ đoạn như thế, chẳng phải là tự tìm chết sao? Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!”

Nói xong, Tô Bằng xốc chăn của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lên, đã muốn đánh vào cái mông bóng loáng mềm mại của nàng.

Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi hô lên một tiếng, lại không nghĩ rằng càng khiến cho Tô Bằng bộc phát thú tính, trong lúc nhất thời, trong phòng lại tràn ngập sắc xuân.

...

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Tô Bằng mới cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi rời giường. Thị nữ Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi đỏ mặt, ngoài cửa đi tới, đưa nội y mới cho hai người, Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi mặc vào, đều tự mfinh mặc quần áo thường phục, sau đó mới rời giường.

Trên mặt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi vẫn còn đang ửng hồng, nàng lại dùng khăn che mặt che mặt lại, che đi gương mặt tuyệt đẹp khiến người khác thần hồn điên đảo, nàng nói với Tô Bằng:

“Tô ca ca, hôm nay ta còn có một số việc phải xử lý, buổi tối sẽ trở về...”

Tô Bằng nghe là hiểu ý, bèn nói:

“Ta cũng có một số chuyện cần phải xử lý, đại khái hai ba ngày mới có thể rời khỏi thành Quy Tư Càn.”

Đặc Mục Nhĩ nghe thế, biết Tô Bằng hiểu rõ ý tứ của mình, trên mặt không khỏi lại đỏ lên. Hôm qua lúc ở trên giường nàng ngược lại không có rụt rè như thế, ngược lại vô cùng cuồng dã, chỉ là đến ban ngày, chợt lại cảm thấy thật ngại ngùng.

Trên mặt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi có chút nóng lên, nàng giống như tháo chạy cáo từ một tiếng chạy ra khỏi cửa, Tô Bằng lại gọi với theo nàng:

“Buổi tối nhớ phải về đó!”

Điều này làm cho Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi càng ngượng ngùng, giống như chạy trốn nhanh chân chuồn thẳng ra ngoài.

Tô Bằng ở trong phòng, vẻ mặt lại mỉm cười.

...

Mấy ngày kế tiếp, Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, ban ngày đều có chuyện của riêng mình, chỉ là đến ban đêm, thì lại không hề xấu hổ cùng nhau trải qua cuộc sống ân ái yêu thương.

Vân Diệp, bọn người Âu Dương Khánh, cũng đều lần lượt đến nơi này, cho nên nhìn thấy Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, trên mặt đều mang theo nụ cười mờ ám, Tô Bằng ngược lại da mặt đủ dày, ngược lại khiến cho Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi càng xấu hổ hơn, ở trong nhà mình lại giống như kẻ trộm tránh đông tránh tây, né tránh bọn họ, về sau ngay cả A Đỗ Lạp cũng biết chuyện này, cố ý sai người chế tạo vỏ đao chậm lại một chút, khiến Tô Bằng oán thầm không thôi, cũng không biết là Âu Dương Khánh hay là Vân Diệp nói cho hắn biết chuyện này, thầm nghĩ nam nhân làm sao có thể lắm chuyện thế được.

Chỉ là, thời gian thoải mái, vẫn luôn ngắn ngủi.

Rốt cuộc, chuyện của Tô Bằng ở trong thành Quy Tư Càn, đã an bài thỏa đáng toàn bộ, Tô Bằng cũng quyết ý rời khỏi.

Ngày, năm sáu dặm ngoài thành thành Quy Tư Càn, một đội nhân mã, đang tiễn biệt. Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi đứng dưới lạc đà, trước mắt, là Tô Bằng đang tạm biệt Vân Diệp.

“Sư thúc, ngươi quả thật tạm thời không trở về Trung Nguyên sao?”

Tô Bằng nhìn Vân Diệp, hỏi hắn.

Vân Diệp gật đầu, nói:

“Ta nhàn tản đã lâu, còn chưa suy nghĩ muốn trở về, phen kinh nghiệm này nhiều chuyện như vậy, ta cũng lĩnh ngộ rất nhiều, lại thêm thân thể vẫn chưa hoàn toàn tu dưỡng khôi phục toàn bộ, ở nơi này thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, lại trở về Trung Nguyên, trở về thăm sư huynh.”

“Thời cơ chín muồi?”

Tô Bằng nghe thế, cảm giác có chút kỳ quái, nói:

“Muốn trở về thì cứ trở về, cần gì phải nói thời cơ chín mùi hay không... Chẳng lẽ, trong môn có người nào, khiến sư thúc không vui, mới không muốn trở lại trong Tử Hà môn sao? Nói đi, sư thúc ngươi bao lâu không trở về rồi? Có phải là có tâm sự gì hay không? Nói cho ta nghe thử, có lẽ ta có thể giải tỏa được phần nào.”

Vân Diệp nghe thế, thoáng chần chờ do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói ra lời nói thật, nói:

“Ta đã mười năm không trở về rồi... Còn tại sao... Tô Bằng, ngươi cảm thấy đại sư huynh Từ Đạo Kỳ của ngươi, so với ta, võ công của ai mạnh hơn?”

Tô Bằng nghe thế, chăm chú suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:

“Khụ khụ, sư thúc, nếu là thật sự hỏi ta như vậy, suy nghĩ một hồi, ta vẫn cảm thấy đại sư huynh hắn...”


/787