Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 32 - Tiêu Lĩnh Vu Phô Trương Tuyệt Kỹ

/177


Tiêu Lĩnh Vu thấy Chu Triệu Long đối đãi với mình rất tử tế, gã khéo léo không để lộ vết tích gì giả dối, thành ra chàng phát sinh hảo cảm với gã.

Ðường Tam Cô chuyển động cặp mắt, bỗng cất tiếng hỏi:

-Trong quý trang tuyệt không thấy triệu chứng cảnh giác. Phải chăng bọn người phạm trang đã rút lui rồi?

Chu Triệu Long đáp:

-Trên chốn giang hồ tuy khó lòng tránh khỏi chuyện thị phi, nhưng mối oan gia nên cởi chứ không nên thắt. Tệ trang...

Ðường Tam Cô ngắt lời:

-Hừ! Trong võ lâm ai không biết tâm trạng...

Chu Triệu Long hắng dặng hai tiếng ngắt lời rồi nói:

-Tam cô nương chuyến này tuy có mỹ ý thoả mãn lời mời của anh em tại hạ mà tới đây, nhưng may được giao kết với Tiêu đại hiệp thì chuyến đi này kể ra cũng không uổng. Ngày sau hai vị song song rong ruổi giang hồ, anh hùng sánh với giai nhân, tất làm chấn động võ lâm.

Ðường Tam Cô nghe nói không khỏi rạo rực trong lòng, đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

-E rằng tiểu muội không có diễm phúc được như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng cảm giác được một chút, nhưng không hiểu rõ hoàn toàn, chàng sửng sốt nói:

-Không dám! Không dám!...

Chàng còn đang ngẫm nghĩ để tìm lời đối đáp, bỗng thấy tiểu tỳ áo trắng hối hả chạy vào. Chân thị bước rất mau lẹ, hiển nhiên là người hiểu võ công.

Tiểu tỳ chạy đến trước mặt ba người nghiêng mình nói:

-Ðại trang chúa đang chờ quý khách ở Vọng hoa lâu.

Chu Triệu Long vẫy tay nói:

-Biết rồi.

Gã đứng dậy chắp tay nhìn Tiêu Lĩnh Vu thi lễ nói:

-Mời Tiêu huynh lên lầu, tiểu đệ thật không yên dạ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Tiểu đệ nên bái kiến đại trang chúa mới là phải lẽ.

Chu Triệu Long đi trước dẫn đường. Xuyên qua hai khu đình viện rồi đi quanh một toà lầu cao bằng đá xanh xếp lên.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn, chàng ngấm ngầm ước lượng thì thấy toà thạch thất này cao đến chín trượng. Thật là một công trình vĩ đại, quang cảnh dị thường.

Chu Triệu Long dẫn hai người trèo thang lên thẳng nóc lầu.

Tiêu Lĩnh Vu đếm thấy toà thạch lâu này có 13 tầng. Mỗi tầng có một người canh gác. Những người này càng lên tầng trên thì tuổi càng cao. Ðến tầng thứ 12 người giữ cửa là một lão già râu tóc bạc phơ.

Người giữ cửa tầng thứ bảy trở xuống còn nghiêng mình thi lễ với Chu Triệu Long, nhưng lên mấy tầng cao chót thì người giữ cửa có vẻ lạnh lùng, tựa hồ không thèm ngó tới Chu Triệu Long. Lão không ngăn trở đã là nể mặt lắm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:

-Lão đại trang chúa này không hiểu là nhân vật thế nào mà làm phách như vậy.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì đã lên tới tầng thứ 13.

Chu Triệu Long tiến lên trước một bước chắp tay nói:

-Tiểu đệ xin bái kiến đại ca.

Rồi gã vén áo tựa hồ sụp lạy. Bỗng nghe tiếng khàn khàn cất lên:

-Bất tất phải thi lễ nữa!

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn vào thấy một văn sĩ trung niên lưng gù, đầu đội mũ nhà nho, mình mặc áo trường bào, chòm râu đen chùng xuống bụng, ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàm chạm hoa tựa vào áp vách bên cửa sổ phía Bắc.

Người này sắc mặt hồng hào, đôi má phinh phính, trán cao, mày rậm, miệng rộng, khí độ rất oai nghiêm có vẻ trấn áp tâm thần người ngoài. Nếu hắn không gù lưng thì bộ dạng còn nghiêm trang hơn nữa.

Chu Triệu Long bỏ áo xuống nghiêng mình đi tới bên người kia. Gã trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu giới thiệu:

-Vị này là Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp mà tiểu đệ vừa mới kết giao.

Văn sĩ lưng gù gật đầu nói:

-Trong bọn hậu sinh quả nhiên có kẻ không phải tầm thường.

Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng hách dịch không khỏi nổi lòng ngạo nghễ. Chàng khẽ giơ tay phải lên nói:

-Tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu, xin thỉnh giáo quý tính củalão huynh.

Chu Triệu Long hơi biến sắc la thầm:

-Hỏng bét! Không khéo đại trang chúa nổi giận hạ lệnh trục khách thì nguy quá!

Gã đã biết tính cách của đại ca là người cố chấp, chỉ làm theo ý mình.

Ngờ đâu tình trạng lại ra ngoài sự tiên liệu của gã. Văn sĩ lưng gù tủm tỉm cười đáp:

-Tại hạ là Thẩm Mộc Phong, biệt hiệu là Huyết ảnh Tử. Tiểu huynh đệ thoả mãn rồi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:

-Té ra là Thẩm huynh. Tiểu đệ đã ngưỡng mộ từ lâu rồi.

Ðường Tam Cô hơi run lên. Tuy nàng biết thịnh danh của Bách hoa sơn trang khiến người giang hồ đều uý kỵ, nhưng nàng chưa hiểu đại trang chúa Bách hoa sơn trang là Huyết ảnh Tử, ai nghe danh cũng khiếp sợ.

Nàng nghiêng mình thi lễ nói:

-Tiểu nữ thường nghe cố mẫu nhắc tới Thẩm lão tiền...

Nàng định kêu bằng Thẩm lão tiền bối nhưng sực nhớ ra mình ngang hàng với Chu Triệu Long, mà Huyết ảnh Tử lại là nghĩa huynh gã, nếu kêu bằng Thẩm lão tiền bối thì ra tự hạ quá đáng.

Thẩm Mộc Phong dường như hiểu rõ tâm sự nàng, liền cười mát nói:

-Tại hạ đã có duyên gặp gỡ Ðường lão thái thái mấy lần. Trong võ lâm không phân lớn nhỏ, chúng ta cứ việc kết bạn chẳng sao.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:

-Thẩm huynh nói phải lắm! Tại hạ cũng chủ trương cùng người ngang hàng kết giao.

Lòng chàng lúc nào cũng nhớ tới lời dặn của Nam Dật Công là khi qua lại giang hồ, bất luận gặp nhân vật nào cũng chỉ xưng hô ngang hàng với mình.

Thẩm Mộc Phong cười nói:

-Hay cho kẻ kết giao ngang hàng!

Rồi hắn vung tay đánh ra một chưởng. Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên. Bốn bức tường đột nhiên đều nứt ra một nửa. Bốn thiếu nữ diễm lệ mặc áo màu hồng tay bưng cẩm đôn chia nhau đến bên từng người đặt xuống.

Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười nói:

-Mời hai vị an toạ.

Tiêu Lĩnh Vu hiên ngang bước tới ngồi xuống.

Ðường Tam Cô cười cười rồi cũng ngồi xuống theo.

Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Chu Triệu Long một cái rồi bảo gã:

-Nhị đệ cũng ngồi xuống đi!

Chu Triệu Long đáp:

-Ða tạ đại ca.

Gã kéo áo ngay ngắn ngồi xuống cẩm đôn.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

-Hai người này tuy hô nhau là huynh đệ nhưng Chu Triệu Long ra chiều rất kinh sợ Huyết ảnh Tử, có lẽ còn hơn cả đệ tử đối với sư phụ.

Chàng liếc mắt nhìn vào thấy bốn thiếu nữ diễm lệ mình mặc áo xanh từ trong cửa đá đi ra. Mỗi người tay bưng một cái khay ngọc, trên khay đặt một cái chung sứ. Chúng co đầu gối giơ cao chiếc khay ngọc lên trên đỉnh đầu.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

-Thẩm Mộc Phong tính thích khệnh khạng kiểu cách.

Chàng thò tay ra đón lấy chung trà mở nắp, một mùi thanh hương ngào ngạt xông vào mũi. Chàng cúi đầu nhìn xuống thấy nước trong chung xanh thẫm, không biết là thứ gì. Rượu chẳng ra rượu, trà chẳng ra trà.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Ðường Tam Cô, nói:

-Không biết có hai vị giá lâm tệ trang, chưa kịp chuẩn bị những đồ cao lương mỹ vị thết khách. Mời hai vị hãy uống một chung trà Tùng Sâm ngàn năm để tỏ lòng hiếu khách.

Rồi lão nâng chùng trà lên uống trước.

Tiêu Lĩnh Vu cầm lấy chung trà rồi vẫn thấy thiếu nữ quỳ dưới đất thì trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng không nhịn được nói:

-Xin cô nương đứng dậy.

Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên mỉm cười, nhưng vẫn quỳ không nhúc nhích.

Chu Triệu Long mỉm cười nói:

-Tiêu huynh! Mời Tiêu huynh ùng sâm trà.

Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày đưa chung trà lên uống một hơi cạn sạch rồi đặt chung xuống khay ngọc. Bấy giờ thiếu nữ áo xanh mới nghiêng mình đứng lên, rón rén rút lui.

Thẩm Mộc Phong từ từ đưa mắt nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tiểu lão đệ mới hành hiệp được hơn một năm mà thanh danh đã lừng lẫy võ lâm, chắc là trong mình có tuyệt kỷ hơn đời.

Tiêu Lĩnh Vu toan phủ nhận điều đó vì chàng biết Tiêu Lĩnh Vu nổi danh kia chẳng phải là mình, nhưng Thẩm Mộc Phong đã nói tiếp:

-Không hiểu Tiêu lão đệ có thể tiết lộ một vài môn tuyệt kỷ cho tại hạ mở rộng tầm mắt chăng?

Chu Triệu Long nói theo:

-Tiểu đệ đã được tận mắt trông thấy võ công của Tiêu huynh. Mong rằng Tiêu huynh vui lòng thoả mãn tệ đại ca một chút.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

-Mình đã nghiễm nhiên làm gã Tiêu Lĩnh Vu kia. ở trước mặt Chu Triệu Long mình không thừa nhận mà cũng không chối cãi. Nếu bây giờ mình phủ nhận thì có điều quá đột ngột.

Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong lại lên tiếng:

-Tại hạ quyết không để Tiêu lão đệ thiệt thòi đâu và xin được ra một vài tiểu kỷ để đáp lại.

Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy trống ngực đánh thình thình. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía ngẫm nghĩ không biết nên phô trương thứ võ công nào cho tiện.

Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp:

-Tiêu lão đệ! Lão đệ cần dùng vật gì xin cứ nói ra. Tại hạ lập tức kêu người đem lại.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy bốn thiếu nữ áo xanh sóng vai đứng tựa vào vách, chàng chợt động tâm nhớ tới Liễu Tiên Tử. Bà đã khổ công mấy năm luyện môn tuyệt kỷ Hồi hoàn chỉ lực liền giơ tay lên vẫy một thiếu nữ áo lục nói:

-Xin cô nương cho mượn cái chung sứ trên tay một chút.

Thiếu nữ áo xanh liếc mắt nhiòn Thẩm Mộc Phong rồi đi đến bên Tiêu Lĩnh Vu quỳ xuống, hai tay đưa khay ngọc ra.

Tiêu Lĩnh Vu cầm lấy một chiếc chung sứ nói:

-Nếu chẳng may tiểu đệ sểnh tay, xin các vị đừng cười.

Chàng thực tình nói lời khiêm tốn này. Tuy chàng được ba đại cao thủ là Trang Sơn Bối, Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử truyền thụ võ công nhưng hoả hậu chưa đủ mười thành, học được bao nhiêu, lòng chàng vẫn bâng khuâng không hiểu.

Chu Triệu Long cười nói:

-Tiêu huynh bất tất phải khiêm tốn. Bọn tiểu đệ đang chờ coi tuyệt kỷ của Tiêu huynh đây.

Ðường Tam Cô thấy chàng cầm chiếc chung sứ thì trong lòng nóng nảy không nhịn được khẽ bảo chàng:

-Tiêu huynh đệ! Thẩm Mộc Phong là nhân vật lừng lẫy võ lâm. Nếu huynh đệ không đưa ra tuyệt kỷ kỳ diệu thì cứ làm mặt dấu diếm vụng về là hơn.

Nhưng chàng đã lâm vào tình trạng tên lắp cung dương, chẳng thể không bắn ra.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng không nắm vững phần nào, nhưng cũng bạo dạn đứng lên, ngấm ngầm vận nội lực rung tay một cái. Chiếc chung sứ xuyên qua cửa sổ phía sau bay ra ngoài.

Ðường Tam Cô ngấm ngầm buông tiếng thở dài nghĩ bụng:

-Thủ pháp phóng ám khí vụng về thế này mà cũng dám phô trương ra trước mắt mọi người!

Nguyên nàng đối với Tiêu Lĩnh Vu bằng một tấm lòng tha thiết nên rất quan tâm đến sự vinh nhục của chàng. Nàng thấy thủ pháp phóng ám khí của chàng rất tầm thường chẳng có chi kỳ diệu thì trong lòng xao xuyến vô cùng.

Chiếc chung sứ bay ra ngoài cửa sổ như hòn đá ném xuống biển không một tiếng động.

Chu Triệu Long hơi lộ vẻ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu.

Thẩm Mộc Phong vẫn nghiêm nghị chẳng nói chẳng rằng. Hắn là người bản tính âm trầm, người ngoài không thể hiểu được lòng hắn tức giận hay vui mừng. Cả tên nhị đệ Chu Triệu Long kề cận hắn đã mười mấy năm cũng không đoán được tâm sự hắn.

Vọng hoa lâu yên lặng như tờ, nghe rõ cả tiếng tim đập.

Tiêu Lĩnh Vu bồn chồn trong dạ nghĩ thầm:

-Hỏng bét! Phải chăng mình đã dùng lầm đường âm kình để chiếc chung sứ kia bay tuột đi mất, hay là luồng lực đạo không đủ, chiếc chung sứ đi không chuẩn đích, giữa đường đụng phải vật gì vỡ tan thì lại càng xấu lắm.

Tiêu Lĩnh Vu còn đang hoang mang, bỗng thấy Thẩm Mộc Phong biến sắc nghiêng mình tránh chỗ cửa sổ.

Vù một tiếng! Một bóng trắng từ phía sau Thẩm Mộc Phong bay qua cửa sổ vào thẳng chỗ Tiêu Lĩnh Vu.

Ðường Tam Cô bật tiếng la hoảng toan vung tay phóng ám khí ra thì Tiêu Lĩnh Vu đã giơ tay phải ra nói:

-Tam cô nương bất tất phải kinh hãi. Chiếc chung sứ đây rồi.

Nàng ngưng thần nhìn lại thấy trong tay Tiêu Lĩnh Vu đã cầm chiếc chung sứ và đúng là chung trà chàng đã liệng ra ngoài cửa sổ.

Trên lầu lại một phen tịch mịch. Nhưng lần này khác với lần trước vì là một thứ tịch mịch đáng kinh hãi.

Hồi lâu Chu Triệu Long mới đứng lên thi lễ nói:

-Tiểu đệ quả là kẻ vô danh, thấy võ công của Tiêu huynh quả nhiên kinh thế hãi tục. Tiểu đệ lại được thêm một lần mở rộng tầm mắt.

Ðường Tam Cô thở phào một cái nhẹ nhõm. Mặt tươi như hoa, nàng nói:

-Nhà họ Ðường của tiểu muội mấy đời nổi tiếng về môn phóng ám khí mà tiểu muội chưa nhìn thấy thủ pháp ai như vậy.

Thẩm Mộc Phong khẽ gật đầu nói:

-Mấy chục năm trước có một vị cân quắc nữ kiệt là Liễu Tiên Tử lừng danh võ lâm về môn khinh công, ám khí và Tu La chỉ, kêu bằng võ lâm tam tuyệt. Tại hạ ra đời chậm mất mấy năm chưa được chiêm ngưỡng dung quang của Tiên Tử. Nay Tiêu huynh có thủ pháp Hồi hoàn ám khí này thì dù Liễu Tiên Tử có trở lại giang hồ e rằng cũng phải than rằng nghệ thuật còn kém.

Ở trước mặt Ðường Tam Cô, hắn không tán dương thủ pháp phóng ám khí của Ðường gia thì hiển nhiên hắn coi thường họ Ðường.

Ðường Tam Cô nóng lòng hởi dạ về thủ pháp của Tiêu Lĩnh Vu nên không để tâm đến lời nói của Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

-Thủ pháp phóng ám khí này do Liễu Tiên Tử truyền thụ cho ta. Trừ bà ra, trên đời tưởng không còn ai có thủ pháp kỳ tuyệt như thế.

Chàng cười thầm nói:

-Các vị quá khen mà thôi.

Chàng từ từ đặt chiếc chung sứ xuống khay ngọc.

Chiếc chung sứ nhỏ bé từ cửa sổ phía trước bay ra vòng quanh một hồi rồi từ cửa sau bay vào không thương tổn mảy may.

Bỗng thấy Thẩm Mộc Phong vẫy tay một cái. Thiếu nữ áo xanh vội bưng khay ngọc tiến lại.

Thẩm Mộc Phong thò tay cầm lấy chiếc chung sứ nói:

-Tại hạ cũng dùng chiếc chung này để phô bày cái dở của mình.

Hắn từ từ đưa tay trái ra đặt chiếc chung vào lòng bàn tay.

Thẩm Mộc Phong ngoài cái lưng gù, mặt ngọc râu dài, tướng mạo hùng tuấn,ngón tay nhỏ mà dài lại trắng như ngọc.

Bỗng thấy năm ngón tay trắng trẻo của hắn dần dần nổi màu hồng rồi sau đỏ như máu. Chiếc chung trong tay cũng dần dần đổi màu hồng.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, màu hồng trên ngón tay Thẩm Mộc Phong từ từ nhạt đi rồi khôi phục lại màu trắng như ngọc, nhưng chiếc chung sứ lại biến thành màu xám xịt. Thẩm Mộc Phong khẽ thổi một cái. Chiếc chung sứ đột nhiên biến thành tro bụi lả tả rớt xuống đất.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng kinh hãi tự hỏi:

-Ðây là nội công gì mà ghê gớm đến thế?

Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong nổi lên một tràng cười sang sảng nói:

-Trò chơi của tại hạ dở quá!

Rồi hắn vẫy tay nói:

-Bày tiệc ra đây!

Chu Triệu Long ban đầu sửng sốt, rồi gã tủm tỉm cười, đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Vọng hoa lâu là nơi tĩnh tu của các đại trang chúa, người thường không lên được. Vậy mà nay thết tiệc ở đây, đủ tỏ đại trang chúa kính trọng Tiêu huynh lắm.

Tiêu Lĩnh Vu ngỏ lời khiêm nhượng:

-Ðược trang chúa thịnh tình khoản đãi như vậy, tiểu đệ rất áy náy.

Chàng nghĩ thầm trong bụng:

-Nơi đây có chi hy hữu: đại ca ngươi bất quá cũng chỉ là một đại trang chúa mà thôi.

Bỗng nghe thanh âm nhỏ nhẹ lọt vào tai. Một đôi tiểu tỳ từ trong cửa vách đi ra đặt thức ăn lên bàn.

Thẩm Mộc Phong từ từ đứng dậy. Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm kinh hãi. Nguyên thân thể người này cao một cách kỳ dị. Hắn đứng lên cao tới hơn chín thước. Nếu hắn đứng ngay lưng thì đến ngoài mười trượng.

Chu Triệu Long chắp tay cười nói:

-Mời Tiêu huynh ngồi vào vị trên cho.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Khi nào tiểu đệ dám thế?

Thẩm Mộc Phong nói:

-Từ ngày mở Bách hoa sơn trang, nay là lần thứ nhất Thẩm mỗ thết tiệc Tiêu huynh ở trên Vọng hoa lâu này.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Thật là vinh hạnh lớn cho tiểu đệ.

Thẩm Mộc Phong mỉm cười nói:

-Ðã là tri kỷ không phân trưởng ấu. Tiêu lão đệ muốn ngồi đâu thì ngồi.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát ngồi xuống dưới. Ðường Tam Cô ngồi ngay cạnh chàng.

Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long ngồi hai bên bồi tiếp.

Trên tiệc toàn trân hào mỹ vị. Tiêu Lĩnh Vu chưa từng được nếm bao giờ.

Tuy chàng sinh trưởng trong nhà quan, ăn chẳng thiếu chi kỳ vật mà bữa tiệc hôm nay toàn những món lạ ăn rất ngon.

Tiệc rượu xong, Thẩm Mộc Phong đứng lên tiễn khách, chắp tay nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười nói:

-Bữa nay trong người tại hạ không được thư thái, sức lực chưa được phục hồi, xin miễn cho tại hạ khỏi tiễn chân xuống lầu.

Tiêu Lĩnh Vu khoát tay đáp:

-Không dám phiền đại giá.

Chàng trở gót rảo bước đi ngay.

Chu Triệu Long đi theo bên chàng cười nói:

-Thủ pháp Hồi hoàn ám khí của Tiêu huynh đúng là một tuyệt kỷ ở nhân gian.

Bữa nay tiểu đệ mới được thấy là một. Nếu Tiêu huynh không tiếc tài nghệ thì mong rằng Tiêu huynh chỉ điểm cho tiểu đệ một đôi điều được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm khó nghĩ vì đây là một tuyệt kỷ mà Liễu Tiên Tử đã hao tổn tâm huyết cả một đời người mới sáng chế ra được, có lý đâu lại tuỳ tiện đem truyền cho người khác?

Chàng còn đang ngần ngừ thì Ðường Tam Cô đã đỡ lời:

-Hồi hoàn ám khí là tuyệt kỷ của sư môn. Trước khi Tiêu huynh được sự chấp thuận thì e rằng không dám tuỳ tiện truyền cho ai.

Chu Triệu Long mỉm cười nói:

-Ðây bất tất là tiểu đệ nói đùa, Tiêu huynh bất tất phải quan tâm.

Tiêu Lĩnh Vu không biết làm thế nào đành đáp:

-Nếu quả Chu huynh muốn học thì tiểu đệ sẽ...

Ðường Tam Cô lúc này đã hướng về Tiêu Lĩnh Vu, nàng sợ chàng chịu lời thì sau này khó bề từ chối, liền hắng dặng hai tiếng để ngầm ra hiệu cho chàng rồi tiếp:

-Lạ thật! Sao đến tận bây giờ mà Kiếm Môn Song Anh chưa tới? Không hiểu họ đi bằng đường nào rồi?

Chu Triệu Long trong lòng giận nàng ngắt lời Tiêu Lĩnh Vu, nhưng câu chuyện chưa ngã ngũ, gã còn có cơ hội nói lại. Gã mỉm cười hỏi:

-Kiếm Môn Song Anh ư? Tiểu đệ đã phái người dẫn đến biệt việt nghỉ ngơi.

Ðường Tam Cô muốn gặp họ chăng?

Nên biết thủ pháp phóng ám khí Hồi hoàn chỉ lực của Tiêu Lĩnh Vu là môn tuyệt học chưa từng thấy trong võ lâm. Chu Triệu Long muốn nhân lúc chàng tửu hứng dùng lời phỉnh phờ cho chàng chịu lời thì sau này không cải biến được.

Không ngờ Ðường Tam Cô chọc gậy bánh xe khiến gã không được như nguyện.

Gã muốn tách rời Ðường Tam Cô để trở lại vấn đề này.

Bỗng nghe Ðường Tam Cô đáp:

-Ai muốn gặp họ làm chi?

Nàng sực nhớ lại lúc mới đến đây đã nói khoác là sẽ bảo vệ cho Tiêu Lĩnh Vu.

Bây giờ nàng biết võ công chàng cao hơn mình nhiều thì không khỏi có ý thẹn thò.

Hai má ửng đỏ, nàng ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi cúi đầu xuống.

Chu Triệu Long tiến lên trước mặt một bước, dắt Tiêu Lĩnh Vu và Ðường Tam Cô vào trong một toà viện rất u nhã.

Bách hoa sơn trang chiếm một khu đất rộng đến mười mẫu. Ðình viện bát ngát,phóng tầm mắt nhìn ra thấy lâu đài san sát không biết đến bao nhiêu là phòng ốc.

Toà viện này có những cây thấp vây bọc và trồng toàn kỳ hoa dị thảo. Mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.

Hàng trăm chậu hoa lan bao quanh một toà tịnh xá tường hồng cửa lục cực kỳ hoa lệ.

Hai tên tiểu tỳ kiều diễm mặc áo xanh biếc đã đứng chờ trước cửa. Chúng thấy ba người thủng thẳng bước tới liền quỳ cả xuống.

Tiêu Lĩnh Vu vội nghiêng mình thi lễ nói:

-Xin hai vị cô nương đứng dậy. Các cô làm thế tại hạ không dám đâu.

Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:

-Toà Lan Hoa tịnh xá này là nơi tiếp quý khách của tệ trang. Chẳng hay Tiêu huynh coi có vừa mắt chăng?

Gã vừa nói vừa cất bước tiến vào.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tiểu đệ có tài đức chi mà Chu huynh khoản đãi trịnh trọng như vậy. Tiểu đệ thực chẳng yên tâm chút nào.

Chu Triệu Long nói:

-Tiêu huynh coi vừa mắt là một điều vinh hạnh cho tiểu đệ...

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Tiêu huynh trải qua một phen gió bụi nên nghỉ ngơi một chút. Tiểu đệ không

quấy nhiễu nữa.

Gã đưa mắt nhìn hai ả tiểu tỳ áo xanh biếc nói:

-Các ngươi phải hầu hạ Tiêu gia ân cần. Nếu có chỗ nào lơ đễnh với quý khách của ta thì đừng hòng sống nữa.

Hai ả tiểu tỳ khom lưng đáp:

-Bọn nô tỳ xin tuân lệnh nhị gia.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

-Bách hoa sơn trang khí phách lớn quá mà gia pháp cũng nghiêm ngặt.


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status