Xuyên Nhanh Livestream: Boss Vai Ác Là Nữ Đế

Chương 2 - Lại Chết Rồi

/1614


Chương 2: Lại chết rồi

Thân thể gầy yếu của nam tử mềm nhũn, trượt xuống đất.

Mặt Sủng Ái lộ rõ ý cười thoải mái, lẩm bẩm, “Quả nhiên là một tên quỷ bệnh.”

Nàng cúi người thò tay tới trước mũi y, hô hấp mỏng manh truyền đến.

Tốt, còn thở.

Nàng còn cho rằng bản thân suýt đánh chết con gà bệnh này.

Người đàn ông trước mắt này còn chưa thể chết được, ít nhất bây giờ không phải là lúc y chết.

Sủng Ái gỡ đống trang sức bằng vàng trên đầu xuống, đảo mắt qua thanh bảo kiếm khảm bảo thạch treo trên tường, chợt thấy hứng thú.

Nàng bước qua thân thể của nam tử, chạy tới lấy thanh bảo kiếm xuống, rút kiếm ra, hơi lạnh thấu xương truyền tới.

Quả nhiên là một thanh kiếm tốt!

Nàng thực sự rất muốn lấy nó đi, nhưng mà… không thể!

Giờ không phải lúc chậm trễ được, nàng phải đi bây giờ, nhất định phải rời khỏi tòa vương phủ này ngay lập tức.

Sủng Ái cởi bộ áo cưới đỏ rực nặng nhọc ra mới cảm thấy hô hấp thông thuận không ít, nếu không phải vì phải chạy trốn thì nàng thực sự muốn cướp sạch mấy thứ đồ giá trị trong căn phòng này.

Sủng Ái mở cửa ra, nha hoàn chờ bên ngoài kinh ngạc nhìn nàng.

"Thế tử phi..." Nha hoàn còn chưa nói xong thì đã bị bóp cổ.

"Thật ngại quá, ngươi nhìn thấy ta." Trong mắt Sủng Ái lóe lên ánh nước trong suốt, nói: "Cho nên ngươi phải chết."

Nhà hoàn chết ngay lập tức, Sủng Ái hất nàng ta ra, thở dài, “Ta thực sự không muốn giết người."

Dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi.

Mưa không biết tạnh từ lúc nào, gió thổi ào ào, nữ tự nhanh chóng chạy trốn trong rừng cây.

“Vù vù vù…”

Gió xẹt qua tai, thỉnh thoảng có mũi tên đuổi tới từ phía sau, có vô số bóng đen từ nơi xa đang đến gần.

Mũi tên theo gió bay tới, áp sát sau lưng Sủng Ái.

Sủng Ái lảo đảo lăn một vòng tránh sang bên, cùng lúc đó, có hơn mười tên mặc đồ đen xuất hiện, nhanh chóng bao vây nàng.

Nhóm người chậm rãi tới gần, dưới ánh trăng sâu thẳm tối tăm, ánh kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào mắt.

Sủng Ái yếu ớt ngã trên mặt đất, nhìn nhóm người mặc đồ đen đang vây lấy mình, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, chờ đợi chờ đợi cái chết ập tới.

Nhưng mà, rất lâu sau đó vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bỗng có tiếng vó ngựa truyền tới, trong không khí mang theo hơi thở nguy hiểm khiến người ta run sợ, gió thổi xào xạc xào xạc càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhóm người mặc đồ đen nhường ra một con đường, dưới ánh trăng sáng trong, con ngựa màu nâu chậm rãi đi tới, dừng ở nơi cách nàng không xa.

Có một người ngồi trên lưng ngựa, chiếc áo choàng màu trắng thêu lá trúc xanh, dây lụa treo bên hông bay nhẹ theo gió.

Ánh mắt Sủng Ái dừng tại người đó, trong mắt lóe lên tia sợ hãi cùng thán phục.

Nam tử có mái tóc đen dài, mặt mày như vẽ, đôi môi đỏ khẽ mím, không hề chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo và sắc bén cứ như lớp băng vạn năm khiến người ta lạnh thấu xương.

Dưới đôi mắt trái có một nốt ruồi, tăng thêm vẻ yêu dị, tà tứ của y.

"Ngươi là Mục Thanh Thanh?" Nam tử bễ nghễ nhìn xuống nàng.

Sủng Ái kinh hoàng nhìn y, hàng mi dài khẽ run, tựa hồ bị dọa không nhẹ, nói không ra lời.

Nam tử nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh nàng, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, híp mắt lại, nói: "Nghe đồn Mục Thanh Thanh tuyệt sắc khuynh thành... chắc chắn không giống như ngươi…”

Ngón tay của y cực kỳ lạnh, lúc ngón tay y chạm vào da nàng khiến nàng rùng mình một cái.

"Ta..." Sủng Ái lắp bắp mở miệng.

Nhưng mà lúc này, nàng chợt thấy tim thắt lại, không thể tin mở to hai mắt.

Tại sao...

Nàng còn chưa kịp hiểu rõ thì hai mắt đã tối sầm, nàng ngã xuống đất.



/1614