99 Lần Ly Hôn: Lệ Thiếu, Hãy Khiêm Tốn

Chương 19: Ý là cô không mua được hả

/2322


Chương 19: Ý là cô không mua được hả

Ý cô ta là cô mua không nổi?

Tô Thiên Từ cười đương định bảo bỗng liếc thấy ở cửa cls hai người sóng vai nhau đi vào.

"Tình hình gì đây, chả nhẽ người không mua nổi đồ tới để bị mua nài bán ép chắc?"

Là giọng nữ, hơi chua, người còn lại là nam.

Người đàn ông cao lớn vĩ ngạn, con người phụ nữ cao quý tuyệt diễm.

Khi họ vào biểu cảm của nhân viên đột nhiên thay đổi, nụ cười cứng đờ đón tiếp họ:"Chị Liễu đến ạ?"

Tô Thiên Từ cũng nhìn qua, hơi ngạc nhiên.

Nếu cô nhớ không lầm thì Liễu An An là con gái của em trai bà Đường, là em họ của Đường Mộng Dĩnh, đã thế còn là kẻ thù không đội trời chung của Tô Thiên Từ năm cấp ba.

Ngày trước Liễu An An nghèo túng, đằng sau có một bà Đường nhất chiêu đắc chí, người nhà mẹ đẻ cũng theo đó mà hóa thiên nga, trở thành nhà giàu mới nổi dang xứng với thực.

Nhưng người đàn ông đứng cạnh Liễu An An lại là tình đầu thời thiếu niên, tên là Phó Lãnh Băng, một người nổi nhờ đẹp trai lại học giỏi nhất trường. Trưởng thành cũng đẹp khỏi nói, đã thế nhà còn giàu.

Cô nhìn Phó Lãnh Băng, ánh mắt hơi hoảng, thời gian chầm chậm trôi cũng có nhàu cô gặp lại tình đầu, nhưng lúc này cô đã hoàn toàn tiêu tan cảm giác nhộn nhạo năm xưa rồi.

Có điều cô nhớ là sau này Liễu An An gả cho một phú thương trung niên, vì sinh được con trai mà hưởng được khối tài sản chục triệu, ai ngờ hai người này lại còn qua lại với nhau.

Nghe xong lời của nhân viên bán hàng, Liễu An An cao cao tại thượng đáp một tiếng, trông rất hưởng thụ hài lòng, sau đó ánh mắt rơi trên người cô, mặt kinh ngạc:"Đây không phải là hoa khôi của chúng ta Tô Thiên Từ sao? Trùng hợp quá nhỉ?"

Nhân viên bên cạnh cười nịnh hót bảo:"Thì ra là người quen của chị Liễu à?"

Liễu An An cười mỉa:"Sao lại không quen được, năm cấp ba từ một đứa học dốt nhất nhì trường đỗ vào một trường đại học danh tiếng, rất nổi tiếng trong trường bọn tôi, phải không Lãnh Băng?"

Anh ta cau mày, nhìn Tô Thiên Từ trước mặt, như không quá ấn tượng với điều đó.

Gương mặt cô sống mũi cao thẳng, mày nhỏ mắt lớn, tóc đen sạch đẹp mượt mà xõa trên vai, đen thẳng chẳng một lọn cong, cành làm tôn thêm nét tinh tế yêu kiều của gương mặt nhỏ ấy.

Hồi cấp ba Tô Thiên Từ là hoa khôi của trường, là điển hình của một thiếu nữ tuổi dậy thì, quần áo, tóc tai đều mang phong cách sát mã đặc không chính thống hồi đó, giờ thay đổi khác đi, lại đậm đà sự duyên dáng yêu kiều, làm người ta khó dời mắt đi.

Nhân viên bán hàng nghe thấy lời Liễu An An nói, đã hiểu ra, càng thêm mất kiên nhẫn với Tô Thiên Từ, xua tay bảo:"Đi đi, không tôi gọi bảo vệ bây giờ!"

Tô Thiên Từ cười lạnh lùng, lấy tiền từ trong ví, một tấm blackcard xuất hiện trong tay:"Thế đã đủ chưa?"

Thấy nó mấy cô nhân viên vốn định châm chọc mấy câu nữa đột nhiên im bặt, giật lấy tấm thẻ trong tay cô, quan sát tỉ mỉ rồi kinh ngạc nói:"Thật này..."

Một tấm như này ít nhất cũng chứa năm triệu tệ chứ đùa.

Tô Thiên Từ nhìn biểu cảm của họ, mắt lại nhìn tới chiếc váy mình thích bảo:"Cái váy kia đưa tôi thử."

Cô nhân viên kia không cam tâm song vẫn đi lấy nó, đưa bằng hai tay. Tô Thiên Từ nhận lấy vào phòng thử đồ.

Liễu An An thấy tấm blackcard, mắt hiện lên sự đố kỵ, cô ta cắn răng cười bảo:"Tôi nói sao mà trông có sức thế kia, thì ra là được bao nuôi, được phết, tuy nói là làm gái mà thu nhập thế này làm ngon rồi."


/2322