Ảnh Hậu Tai Tiếng: Vợ Trước, Đừng Tái Hôn

Chương 1.2:Thoả thuận ly hôn

/1638


 

Chương 1.2:Thoả thuận ly hôn

Tống Tri Thành cởi quần áo một cách thô bạo, thân hình hoàn mỹ của anh lộ ra trong bóng đêm. Lồng ngực săn chắc, cơ bụng 6 múi khiến không biết bao nhiêu phụ nữ thèm muốn. Tiếc thay, khán giả duy nhất lại đang nhắm mắt ngủ say, chẳng có diễm phúc đánh giá cao vẻ đẹp quyến rũ đang bày ra trước mặt mình.

Tống Tri Thành vươn bàn tay dứt khoát kéo chiếc chăn bông mà Vưu Thiển đang ôm chặt, sau đó vứt nó xuống gầm giường, bị tiếng động đánh thức, lông mi Vưu Thiển khẽ run, cô mơ màng tỉnh lại.

Tống Tri Thành vẫn lao vào bất chấp trạng thái còn chưa biết đâu vào với đâu này của cô ...

Vưu Thiển định thần lại thì muốn hét lên. Trước khi giọng nói của cô kịp cất lên, đôi môi Tống Tri Thành đã khóa chặt lấy tiếng kêu của cô.

Vưu Thiển toàn thân không thể động đậy, mở to mắt nhìn người trên thân mình là Tống Tri Thành, cô thoáng hoảng sợ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nhẹ nhàng ôm eo Tống Tri Thành.

Vào cái độ tuổi như sói như hổ, đặc biệt là với một người đàn ông mạnh mẽ như Tống Tri Thành, trong một số việc luôn vô cùng hung dữ, Vưu Thiển bị anh xoay vò cả một đêm ... Mãi cho đến lúc Tống Tri Thành đã thấm mệt và thoả mãn, anh mới vòng tay qua tấm lưng của cô và xoa nhẹ.

Vưu Thiên rất mệt mỏi, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, lúc biết mình được nghỉ ngơi mới dám chìm vào giấc ngủ sâu.

Tống Tri Thành từ chối mong muốn của cô, siết chặt những ngón tay ép cô tỉnh táo lại.

"Đứng lên."

Vưu Thiển nhìn anh đầy kinh ngạc.

"Trời đã sáng rồi."

Tống Tri Thành nhìn cô sau đó lật chăn bước xuống, nhanh chóng lấy quần áo trong tủ ra, mặc vào từng cái một.

Vưu Thiển nói: "Em muốn ngủ thêm một lúc nữa."Tống Tri Thành thắt cà vạt trước gương, sau khi chắc chắn rằng trang phục của mình đã chỉnh tề, anh quay đầu lại nói: "Tôi muốn thảo luận một chuyện với cô. Thời gian không có nhiều. Đừng lãng phí thời gian của tôi."

Nói xong, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn trên cổ tay.

Vưu Thiển cắn môi cố gắng rời giường, vừa duỗi một chân ra đã cảm thấy đau nhức khắp người, cứ như bị một chiếc xe tải nghiền qua, không đứng vững được liền ngã ngửa ra giường. Vưu Thiển bực bội với chính bản thân mình vì sợ sẽ làm cho Tống Tri Thành không vui, cô kéo ga trải giường quấn lấy thân mình, cố gắng rời khỏi giường. Vô tình, một mảng da lớn lộ ra, một chuỗi dấu đỏ tím, cho thấy tối hôm qua Tống Tri Thành tàn nhẫn bao nhiêu.

Cứ như thể chỉ có một lần này trong đời, tương lai sẽ không thể nếm lại mùi vị này nữa,

cho nên anh phải vắt kiệt sức lực một lần.

Hai người ngồi trong phòng khách, bầu không khí nghiêm túc khiến Vưu Thiển cảm thấy lo lắng.

Tống Tri Thành lấy ra một tờ giấy từ trong cặp đưa cho Vưu Thiển ở phía đối diện.

Khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy đó, sắc mặt Vưu Thiển đột nhiên tái mét.

Trên mặt Tống Tri Thành vẫn không có chút cảm xúc nào, không quan tâm cô có phản ứng ra sao, anh lạnh lùng nói: "Cô hiểu rõ thứ này chứ, theo bản thỏa thuận chính cô kí lúc ban đầu."

Thoả thuận...

Vưu Thiển run lên, mấy lần cũng không bắt được tờ giấy bay lơ lửng vài vòng, cho đến khi nó bay xuống bên chân.

Sắc mặt Vưu Thiển tái nhợt, cô cắn chặt môi, sợ ... sợ anh tiếp tục nói gì đó.

Thật tiếc vì ông trời đã không nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Tống Tri Thành ôn tồn nói: "Lúc đầu, chúng ta đã viết rõ ràng, giấy trắng mực đen. Nếu sau năm năm tôi vẫn không yêu cô, thì tôi có quyền nộp đơn ly hôn này bất cứ lúc nào."

“Cô hãy nhìn lại bản thỏa thuận này đi.” Tống Tri Thành đưa cho Vưu Thiển bản thỏa thuận đó, nó dày hơn tờ giấy mỏng trước đó gấp mấy lần.

Vưu Thiển không cầm ngay, anh vẫn chìa tay ra đưa bản thỏa thuận và chờ đợi. Vưu Thiển từng rất thích đôi bàn tay này, cô luôn cảm thấy chồng mình có đôi tay hấp dẫn nhất trên đời.

Im lặng một hồi lâu.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tống Tri Thành nhíu mày, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nói: "Thỏa thuận ly hôn, cô xem còn yêu cầu nào khác không, nếu không thì ký sớm đi."

Vưu Thiển cười.

Người đàn ông đêm qua còn vui vẻ với cô, lúc này vừa xuống giường đã nóng lòng đòi ly hôn với cô.

Thấy cô không trả lời, Tống Tri Thành đặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên bàn cà phê, sau đó đứng dậy nói: "Tôi rất vội. Trong một tháng tới sẽ không ở trong nước, sau khi cô ký xong thì liên hệ với trợ lý Lâm. Cậu ta sẽ cử luật sư xử lý bước tiếp theo."

Nói xong Tống Tri Thành xách túi đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

………..


/1638