Chú, Mạng Chú Lại Thiếu Tôi

Chương 23: Này này, cô diễn nhiều thật đó.

/2310


Chương 23: Này này, cô diễn nhiều thật đó.

Không chỉ Tần Mặc Sâm, mấy người khác cũng chú ý đến dấu chân trên đất.

Mỗi một dấu chân đối xứng đều ướt nhẹp, cứ như thể đôi chân đã ngâm trong nước, vĩnh viễn không khô.

Bùa Chiêu Hồn của Tô Khả Khả không chỉ gọi hồn đứa bé đã rời cơ thể trở về, còn gọi về -

Những thứ khác.

Một cơn gió âm thổi qua, sau khi ngọn lửa màu vàng của cây nến trắng ở đầu giường vụt sáng mấy lần, liền biến thành màu xanh quỷ dị.

Ngọn lửa xanh không có nhiệt độ, xung quanh trở nên âm u lạnh lẽo.

Trần Ngọc Quyên hoảng sợ kêu to: “Đại sư! Đại sư!”

Ngay lúc cơn gió âm này đập vào mặt, Tô Khả Khả lập tức ném một lá bùa Trấn Quỷ vào không trung, đồng thời chộp lấy thứ gì đó ở trên không trung, lại vỗ lên người đứa bé nằm trên giường một cái, như đập thứ gì đó vào trong cơ thể đứa bé.

“Dì suýt nữa dọa hồn đứa bé sợ chạy mất.” Tô Khả Khả không hài lòng liếc nhìn Trần Ngọc Quyên.

Lúc trước cô đã nhấn mạnh không thể kêu to hét to, bởi vì đứa bé này nhát gan, rất dễ hoảng sợ chạy mất.

Lá bùa Trấn Quỷ bị Tô Khả Khả ném ra dừng ở trong không trung, hoặc là nó đang dính lên thứ gì đó.

Một giây sau, trong không khí vang lên một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn lại ngắn ngủi.

Bùa Trấn Quỷ điên cuồng lắc lư.

Trần Ngọc Quyên nhìn lá bùa Trấn Quỷ lúc ẩn lúc hiện ở chỗ cách mình chưa đến hai mét, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Thím Chu vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái sợ hãi lúc ban đầu.

Trợ lý Ngô vẫn thẳng tắp đứng ở đó, vị trí không di chuyển một chút, nhưng đôi mắt lại mở trừng trừng rất to.

Chỉ có Tần Mặc Sâm, sau khi đồng tử hơi co rụt lại, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh biết, có thứ anh không thấy được đang giãy giụa lăn lộn ở trên mặt đất.

Người khác không nhìn thấy, Tô Khả Khả lại nhìn thấy rõ ràng.

Cô bĩu môi nhìn thứ ở trước mắt: “Này này, cô diễn nhiều thật đó, chỉ có lúc lá bùa Trấn Quỷ này dán vào mới khá đau khổ thôi.”

Nữ quỷ đang giãy giụa lăn lộn: …

Nữ quỷ chậm rãi dừng giãy giụa.

Thoạt nhìn cô ta không chênh lệch quá nhiều với Tô Khả Khả, 17 18 tuổi, sắc mặt trắng xanh, bím tóc đuôi ngựa ở trên đầu ướt nhẹp, đuôi tóc còn đang nhỏ nước.

Rơi xuống nền đất xi măng, phát ra tiếng tí tách.

Đây cũng không phải một âm thanh khiến người ta vui vẻ.

Nữ quỷ trừng mắt nhìn Tô Khả Khả, trong mắt có một tia oán trách.

Tô Khả Khả chu môi, “Cô lườm tôi làm gì? Đứa nhỏ này gọi cô một tiếng chị gái, cô còn không biết xấu hổ cướp cơ thể của thằng bé, thật không biết xấu hổ.”

Nói xong, Tô Khả Khả nhìn về phái Tần Mặc Sâm, “Chú, chú nói xem có phải con quỷ nước này không biết xấu hổ hay không?”

Sau khi Tần Mặc Sâm không nghe thấy gì hơi run lên, ừ một tiếng, đồng ý: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Nữ quỷ nước: …

Trợ lý Ngô: …

Trần Ngọc Quyên vừa nghe đến hai chữ quỷ nước, sợ đến mức thở hổn hển chửi thề một câu.

“Lá gan của cô lớn thật đó, bản thân là quỷ nước, lại dám rời khỏi nước sông.” Tô Khả Khả nhìn nữ quỷ này.

“… Tôi nhìn ra được, cô là người của thôn Hoa Đào, tôi biết rất nhiều người ở cuối thôn, cô ở đầu thôn hả?”

“… Cô tên gì?”

Tô Khả Khả “Nói một mình” khiến người trong phòng đều tê cả da đầu.

Thật sự có những thứ khác đi theo vào.

Tô Khả Khả đột nhiên nhìn về phía Trần Ngọc Quyên: “Con quỷ nước này nói cô ta tên là Tiết Tuệ, hai người có nhận ra không?”

“Tiết Tuệ con gái nhỏ của nhà lão Tiết!” Trần Ngọc Quyên bật thốt.

Thím Chu vừa mới từ từ tỉnh táo lại, nghe được điều này suýt nữa lại ngất đi.

Tiết Tuệ con gái nhỏ nhà lão Tiết, tháng trước nảy sinh chút tranh chấp với người trong nhà, nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông tự tử, nhánh sông này chảy qua toàn bộ thôn Hoa Đào.

Thi thể của Tiết Tuệ được phát hiện ở vùng hạ du cuối thôn, thi thể bị ngâm đến trắng bệch, dọa sợ những đứa bé chơi đùa ở đó.

Từ đó về sau, rất ít đứa bé đến mép nước chơi đùa.

Bây giờ xem ra, nước sông này thật sự “Không sạch sẽ”.


/2310