Cố Chấp Cuồng

Chương 39

/45


Toàn thân Lục Tắc Linh mệt mỏi dựa vào tường, tiền trên khay trà dần dần hóa thành một đống màu sắc hồng hồng, loang lổ. Trên mặt ấm áp, Lục Tắc Linh giơ tay lên xoa xoa thì ra là nước mắt.

Thật mềm yếu, thấy mình như vậy, cô xì mũi coi thường.

Yêu anh quá sâu đậm, vì anh màmất đi tất cả, cuối cùng lại không thể ở chung một chỗ. Đau, thật sự không có gì diễn tả được.

Lau mặt sạch sẽ, nhìn căn phòng xốc xếch, cô khó chịu hít một hơi.

Im lặng dọn dẹp những chỗ xốc xếch do Thịnh Nghiệp Sâm để lại. Đổi ga giường vỏ gối, lúc dọn dẹp gối, Lục tắc Linh nhặt được một sợi tóc của Thịnh Nghiệp Sâm trên đó. Ngắn ngủn, thô sáp, giống y như râu mép của anh, đâm vào tay hơi đau đau.

Lục Tắc Linh đưa tay bứt một cọng tóc của mình, tóc của cô và Thịnh Nghiệp Sâm hoàn toàn khác nhau, vừa mịn vừa mềm, ngón tay cao gầy của cô vân vê tóc của mình, cuối cùng kết nó lại với tóc của Thịnh Nghiệp Sâm.

Cô không biết đến tột cùng mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ này thật sự rất hoang đường. Luống cuống tay chân tìm cái bật lửa đốt sợi tóc thành tro bụi

Cô rót một ly nước lạnh, uống một hơi, nhưng vẫn không bình tĩnh lại được. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnhThịnh Nghiệp Sâm đang ôm chặt lấy cô, giống như một người đã thất lạc rất lâu, ôn tồn mà đau lòng. Cô cảm thấy mình sẽ bị mê mụi khi thỉnh thoảng anh lại tỏ ra dịu dàng , nếu như cô không nhìn nghe thấy tấm thiệp cưới đó

Cô quá cố chấp, cho nên tất cả mọi người đều nói cô ngu đến hết thuốc chữa, uyển chuyển không có hiệu quả với cô, cô muốn đi vào địa ngục, cố rời xa thiên đường.

Cô đang ngồi yên lặng, điện thoại di động vang lên, cô xem tên xong, không muốn nhận, qua hồi lâu, mới khôi phục lại sự bình tĩnh.

Cửa sắt bị người ta gõ bốp bốp. Lục Tắ Linh đứng dậy đi mở.

Cô có chết cũng không ngờ được người đàn ông đó lại xuất hiện trước cửa.

Giống như tất cả chuyện ồn ào vừa rồi không hề tồn tại. Bọn họ chỉ im lặng nhìn nhau. Lục Tắc Linh nhìn bóng dáng của mình trong cặp mắt màu đen của Thịnh Nghiệp Sâm, hết sức chuyên chú. Một khắc đó, trong mắt của anh chỉ có mình cô. Cô rất muốn ôm lấy anh, giống như nhiều năm như vậy mà cô vẫn muốn hình bóng đó. Không chút cố kỵ nào mà ôm anh. Nhưng cô sợ, sợ sẽ bị anh thô bạo đẩy ra.

Thịnh Nghiệp Sâm ngưng mắt nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài. Rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng vì tiếng thở dài này mà tỉnh táo trở lại. Đẩy anh ra, muốn đóng cửa lại.

"Em đẩy tôi." Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm không chút sức lực, anh nắm lấy tay Lục Tắc Linh, dán chặt trên ngực, "Bà nội qua đời rồi."

Một câu nói không hề có logic gì, lại làm cho cả người Lục Tắc Linh mềm nhũn, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt nhanh chóng lấp đầy nước mắt.

Cô cố chấp muốn rút tay của mình về, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm lại nắm rất chặt. Cô quay đầu đi, không muốn lại nhìn anh, lòng dạ cứng rắn nói: "Chuyện nhà của anh, nói với tôi làm cái gì?"

Đột nhiên Thịnh Nghiệp Sâm ôm lấy cô, đôi môi ấm áp chạm lên vành tai của cô, hơi thở dường như xuyên thấu qua màng nhỉ chạy thẳng vào trong lòng của cô.

Anh như đứa bé bị lạc đường, bất lực nói: "Bây giờ ở trên cái thế giới này, chỉ còn một mình anh thôi."

Lục Tắc Linh ở bên cạnh anh bốn năm, tất nhiên cũng biết bà nội quan trong thế nào với anh. Vào giờ phút này, cô nhẫn tâm đẩy anh ra. Trong mắt người khác anh là thiên tử, nhưng thật ra anh là một người đàn ông cô đơn.

Vào giờ phút này, cô rất muốn nói với anh: "Anh không phải chỉ có một mình, anh còn có em."

Nhưng cô không nói ra miệng, cô biết, người nên nói lời này, không nên là cô.

Hơi thở của Thịnh Nghiệp Sâm mềm mại, từ cổ đến ngực, ấm có đến tê dại. Cô núp ở trong lòng anh, càng tê dại nhanh hơn. Cô cảm thấy lòng mình cực kỳ chua xót.

"Không phải anh sắp kết hôn sao?" Lục Tắc Linh nói đến câu này, liền cảm thấy lòng mình như vỡ ra thành từng mãnh

Thịnh Nghiệp Sâm cau mày lại, "Kết hôn cái gì?"

Lục Tắc Linh thoát khỏi ngực của anh. Tìm tìm kiếm kiếm, lấy cái thiệp mời đã bị mình bóp nát đưa cho anh: "Mặc dù không mời tôi, nhưng mà tôi vẫn chúc phúc cho anh.”

Thịnh Nghiệp Sâm nhìn tấm thiệp xong lại càng thêm tức giận, xé tấm thiệp thành từng mãnh nhỏ: "Em tin cái này? Đây là bọn họ phát! Không liên quan gì đến anh! Anh và Diệp Thanh đã chia tay từ lâu! Sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"

Lục Tắc Linh dời tầm mắt đi, nhìn sấp tiền Thịnh Nghiệp Sâm để lại, trong mắt một lần nữa đầy u thương: "Thật sao?" Cô nhếch miệng lên cười cười: "Sau đó thì sao? Anh và chị ta không có quan hệ, vậy tôi thì sao?"

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, trước nay chưa có người gây sự, "Tôi và anh, là quan hệ gì?" Cô dùng sinh mạng mình đánh cuộc một lần nữa, cô lấy hết sức lực, theo dõi anh, muốn nghe anh nói.

Thịnh Nghiệp Sâm cau mày, nhìn cô thật lâu, miệng chuyển động mấy lần, nhưng lại không nói được gì.

Lục Tắc Linh cảm thấy cực kỳ thất vọng. Anh không phải người nhiệt tình, nhưng cô đã nghe anh thổ lộ rất nhiều lần với Diệp Thanh, phải tình yêu sau nặng như thế nào, mới có thể làm cho một người đàn ông như anh nói được những lời đó.

Nhưng đối với cô, anh một chữ cũng không thể nói được.

Có lẽ Diệp Thanh nói đúng, anh tìm đến cô, tất cả chỉ vì đêm đầu tiên, là tham muốn giữ lấy, là bệnh chung của tất cả đàn ông.

Cô cười khổ quay đầu đi, có vẻ hơi nhếch nhác, tự giễu nói: "Nhìn đi, đúng y như tôi nói, vẫn luôn là một người."

Cô xoay người sang chỗ khác, vô lực mà mệt mỏi nói: "Anh đi đi."

"Anh. . . . . ." Hồi lâu không nói gì Thịnh Nghiệp Sâm lần nữa mở miệng, giọng nói có chút oa oa : "Anh sẽ không để em một mình ."

Lục Tắc Linh liếc mắt nhìn anh: "Anh đi đi."

Thịnh Nghiệp Sâm luôn đến vào lúc nửa đêm, uống đến say mèm rồi đến tìm Lục Tắc Linh. Anh cũng chưa hề nói gì với Lục Tắc Linh, mỗi lần tới, Lục Tắc Linh đều đưa anh vào phòng mình, lấy khăn lông lau mặt cho anh. Giống như một người vợ im lặng chăm sóc anh.

Bọn họ luôn ở trong bóng tối mà trầm luân. Rõ ràng đã nói sẽ không gặp lại, nhưng một lần lại một lần triền miên ở chung một chỗ.

Lục Tắc Linh luôn không có cách nào cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm. Nhất là lúc anh mắt lung lung mờ ảo, đều làm co nhớ lại khoảng thời gian năm năm trước, sẽ nhớ tới lời anh nói: "Cám ơn em vì đã giao cho anh tất cả, anh yêu em, cả đời này cũng sẽ yêu em."

Đó là lời anh nói với Diệp Thanh, Lục Tắc Linh vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy khing nhờn. Yêu, thật là một từ vĩ đại. Tại sao Lục Tắc cô không thể xứng đáng với từ đó?

CÔ ôm lấy cánh tay của mình, không tiếng động chảy nước mắt, mà Thịnh Nghiệp Sâm, thì đã ngủ say mất rồi. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết trong lòng cô khổ sở đến mức nào, cô muốn cam kết, anh cũng sẽ vĩnh viễn không thể đáp ứng.

Nhưng cô lại vẫn không có cách nào cự tuyệt anh được.

Lục Tắc Linh tan làm thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ ăn. Cũng không biết vì sao, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại chọn trúng toàn những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn. Hình như nó đã bén rễ sâu trong cô, cô nhớ rất rõ ràng những lúc vui vẻ cũng như tức giận của anh.

Xách cái bao nhỏ đi, còn chưa về đến nhà thì đã đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm. Cô trầm mặc ngồi ở trong xe của anh, anh cũng an tĩnh lái xe. Anh tới trong lúc tỉnh táo, không uống rượu.

Ngã tư đường, đèn tín hiệu thay đổi. Lục Tắc Linh liếc mắt nhìn thời gian, phải đợi khoảng năm phút.

Trong buồng xe an tĩnh có chút quá mức, trong không khí có chút phức tạp, cũng không có ai đánh vỡ nó. Cuối cùng Lục Tắc Linh nhấn cửa sổ xe, gió chậm rãi thổi vào, sự huyên náo ở bên ngoài phá đi sự trầm mặc ở bên trong.

"Ngày nai anh phải quay về." Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nói."Chuyện hôn lễ. . . . . ." Anh muốn nói nhưng lại thôi.

Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trên tay dần dần nắm chặt lại, "Oh." Cô cố gắng nhàn nhạt đáp lại.

Thịnh Nghiệp Sâm khó xử nhìn cô một cái, cuối cùng lấy một lá thư từ trong túi xách bên cạnh, đưa cho cô.

Lục Tắc Linh có chút không hiểu, nhận lấy lá thư theo bản năng mở ra, bên trong một xấp tiền mặt.

"Anh có ý gì?" Sắc mặt của Lục Tắc Linh dần dần tái nhợt.

"Nhận đi, tiền phụ cấp."

Lục Tắc Linh cắn chặt môi, trong đầu thoảng qua những lời nhục nhã anh nói với cô. Cho đến nay, anh vẫn xem cô như "□" sao? Bởi vì cái này mà mấy ngày nay anh thường xuyên tới đây, bọn họ luôn xảy ra quan hệ, cho nên anh mới trả tiền?

Lục Tắc Linh nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình, cảm giác giống như có người ở đằng sau lưng như đâm một nhát vào mình.

Lục Tắc Linh, mày thật là hèn hạ.

Cô hung hăng mắng thầm mình. Đột nhiên, cô bùm ... một tiếng, mở cửa xe ra. Không thèm lấy bịch đồ vừa mua từ siêu thị, đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.

Cô đột nhiên nổi giận khiến Thịnh Nghiệp Sâm có chút kinh hoảng, anh cũng vội vàng đi theo. Lục Tắc Linh trốn rất nhanh. Đèn tín hiệu đổi màu, dòng xe như nước cha5y lướt qua, Thịnh Nghiệp Sâm chỉ một lòng đuổi theo Lục Tắc Linh, nên không phát hiện có một chiếc xe đang tiến gần lại anh.

Mắt thấy Lục Tắc Linh sắp băng qua đường. Anh đột nhiên vọt tới.

"Két ————"

Tiếng thắng xe nối đuôi nhau hàng lọt đâm thẳng vào trong màng nhỉ. Mắt thấy xe chạy lướt qua. Giống như đã định trước, cô khó khăn lắm mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm té ầm xuống đất.

Giống như một bộ phim chiếu chậm, từng cảnh từng cảnh hiện lên, vô cùng rối loạn, một lát là xe, một lát là gió, một lát là con đường rộng rãi, cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm té xuống đất.

Bóng đen xen vào giữa ranh giới màu trắng và vàng, Thịnh Nghiệp Sâm nằm trên con đường đó, trên đường có máu, từng mảnh từng mảnh, rất là loang lổ.

Vụ tai nạn năm năm trước như hiện ra trước mắt, tim của Lục Tắc Linh gần như gần đập

Ánh mặt trời chói mắt, cổ họng cô khô đến nỗi không phát ra được tiếng nào, cô không nhớ nỗi mình đã chạy lại như thế nào nữa?

Tài xế đụng anh đang rất luống cuống, đứng ở một bên gọi điện thoại. Người vây xem càng ngày càng nhiều. Lục Tắc Linh nắm chặt quần áo của Thịnh Nghiệp Sâm, lấy tay vỗ mặt của anh.

CÔ muốn gọi tên của anh, nhưng lời đến khóe miệng lại thành nức nở nghẹn ngào.

Nước mắt từng chút một rơi xuống mặt của Thịnh Nghiệp Sâm. Cô không ngừng lấy tay lau, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.

Anh vẫn nhắm chặt hai mắt, giống y như năm năm.

Cô quá sợ hãi, anh có thể không thương cô, có thể cả đời cũng không trông thấy cô, chỉ cần anh sống thật khỏe mạnh là được rồi.

Cô, thật chịu không được sẽ mất đi như vậy.

"Đừng sợ, anh sẽ không chết." Thịnh Nghiệp Sâm đang nằm dưới đường cố gắng mở mắt ra, yếu đuối nói: "Anh nói rồi, sau này anh sẽ không để em một mình."


/45