Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 35 - Chương 31

/105


Sáng thứ bảy, chín giờ.

Kèm theo tiếng nói trong trẻo Con đi đây. , Thiển Thiển mặc áo T-shirt có tay màu xanh lam cùng với váy chữ A màu trắng có hoa văn đường kẻ màu đỏ, xách cái túi nhỏ của cô rời khỏi nhà, mặc kệ lời dặn dò của mẹ vang lên phía sau.

Chạy một mạch đến nhà thờ, toàn thân Lục Diệp mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen đã đứng ở nơi đó, nghe được tiếng bước chân, cậu xoay người lại, nhìn Thiển Thiển vội vội vàng vàng chạy tới, không lên tiếng mà mỉm cười.

Đầu tiên đã thấy cậu nở nụ cười với mình, theo lễ nghĩa, Thiển Thiển cũng nên chào hỏi với cậu, kết quả là vừa mới giơ tay lên, đã vấp phải một tảng đá nhô ra một chút ở dưới chân, bước chân vốn ổn định thoáng cái liền lộn xộn lên.

Lục Diệp thấy vậy liền bước lên phía trước hai bước, vươn tay ra chuẩn bị đỡ được cô, nhưng Thiển Thiển sau khi lảo đảo vài bước liền ổn định trở lại, cô không để ý đến cánh tay của Lục Diệp đưa tới, chỉ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: Ôi, nguy hiểm, đúng là nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi. Không lẽ thật sự nếu không có anh hai bên cạnh thì nửa bước cũng khó đi sao?

Ánh mắt thương xót của Lục Diệp hạ xuống vạt áo T-shirt đang bó chặt ở trước ngực của cô, rồi dời đi không một dấu vết, tự nhiên thu tay về, đút vào trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Thiển Thiển, nói: Đi thôi, Giang Đường cùng Hạ Văn còn đang chờ chúng ta đấy.

Nói đến tên của hai người Giang Đường cùng Hạ Văn, Lục Diệp còn có phần tức giận nghiến răng nghiến lợi, dù sao nếu như không có hai người bọn họ đòi xen vào, nói không chừng đây chính là lần đầu tiên cậu hẹn hò với Thiển Thiển rồi.

Chuyện là như vầy.

Vào năm học mới, dĩ nhiên không tránh được yêu cầu muốn được tân trang phòng học một chút, sau khi khai giảng xong việc này sẽ được Hội học sinh xem xét và đánh giá, sau này đoàn ủy và xã đoàn sẽ tuyển sinh hai chuyện quan trọng này, rốt cuộc thống nhất sẽ chuẩn bị tiết mục này và đưa vào chương trình.

Sau khi ủy viên tuyên truyền họp xong thì trở lại thông báo nội dung của buổi họp, Lục Diệp nhanh chóng sắp xếp công việc này một cách hợp lí, người nào phụ trách trang trí bảng đen, người nào phụ trách dán quảng cáo ở phía trước và sau phòng học, người nào phụ trách tìm danh ngôn, người nào phụ trách đồ trang trí cho khung cửa, khung cửa sổ cùng với viền của bảng đen.....Bởi vì lúc cậu phân công công việc đều có cân nhắc kĩ sở trường cùng sở thích làm việc của mỗi người, nên cũng không có người nào tỏ ra bất mãn với sự phân công của cậu, tất cả các công việc đều tiến hành thuận lợi.

Cho đến khi phân công công việc cho Thiển Thiển, Lục Diệp mới cảm thấy khó khăn.

Ở nơi này khắp nơi đều chỉ có con gái người Hán, Nhạc Thiển Thiển chính là một cô gái yếu đuối chân chính nhất, bởi vì được gia đình nuông chiều từ bé, ngoại trừ tự mình giặc đồ lót của mình ra thì chuyện gì cũng chưa từng làm, quét mảnh giấy dưới đất thôi cũng nghe thấy cô than mệt, cô chỉ là kêu mệt thôi, nhưng vừa kêu vừa uất ức tiếp tục quét, tình huống này cùng với việc huấn luyện quân sự lúc trước giống nhau như đúc. Một mặt phàn nàn huấn luyện quân sự mệt mỏi muốn rụng chân, một mặt cho dù mọi người có khuyên thế nào cũng không chịu rời khỏi đợt huấn luyện quân sự này.

Chữ viết của Thiển Thiển vốn đẹp, có thể sắp xếp cho cô đi làm công việc trang trí bảng đen, nhưng mà muốn viết chữ trên bảng đen thì phải liên tục giơ tay lên, vì không muốn hôm sau phải nghe cô ồn ào than mỏi tay, cho nên Lục Diệp không phân công việc này cho cô. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, cũng không tìm được công việc thích hợp với cô, mà cậu lại có lòng riêng là không muốn cô phải làm bất cứ công việc gì. Tất nhiên việc này là không có khả năng, như vậy thì các bạn học khác có thể vui vẻ sao? Cho nên cậu nhìn chằm chằm Thiển Thiển một lúc lâu cũng không nói được chữ nào.

Thiển Thiển không nhìn ra bất kì tâm tình gì từ ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của cậu, thầm nghĩ Chẳng lẽ lớp trưởng đại nhân rất ghét bỏ người vô dụng như mình đây sao? . Suy nghĩ cẩn thận dường như thấy cũng đúng, vai không thể gánh tay không thể xách, càng không thể giống như Văn Văn chỉ dựa vào sức của một mình cậu ấy mà có thể đi đổi một bình nước mới được, dáng dấp lại không đủ cao, lúc lau bảng đen còn phải nhờ bạn học lau hộ bảng ở chỗ cao.....

Càng nghĩ càng thấy bản thân mình thật tệ, mặt Thiển Thiển buồn rười rượi, lặng lẽ giơ tay lên, cam chịu nói: Thật ra thì mình cũng có chút khéo tay, cũng không tệ lắm.....Cái này có thể được xem là ưu điểm không?

Nghe cô nói như vậy, hai mắt u ám của Lục Diệp rốt cuộc cũng sáng lên, cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười nói: Nếu như vậy thì giao cho cậu làm chút đồ trang trí cho vài chỗ nhé, ví dụ như bảng nội quy và bàn giáo viên của lớp mình. Lục Diệp nói xong, chỉ vào bảng đen bên cạnh bàn giáo viên, lại chỉ vào bảng nội quy trước cửa phòng học. Chỉ có một màu đen cứng nhắc như vậy thì nhìn thấy không khí quá trầm lặng, cậu xem rồi làm, cũng có thể thích hợp làm một vài bông hoa hay vài chú chim nhỏ gì đó, nhưng cũng không cần làm quá nhiều.....À, ý mình là nếu đồ trang trí mà dán nhiều quá thì toàn bộ phòng học sẽ trở

/105