Cưng Chiều Em Nhất

Chương 72 - Chương 72

/76


Du Khả Dương nói, liên lạc với Trương Trạch là chuyện mấy tháng trước: Trước khi cô đính hôn một tuần, anh ta gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi gặp mặt, tôi không để ý tới anh ta, sau đó anh ta cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi phiền nên gặp một lần.

Gặp . . . . . Một lần? Triệu Giang nhìn thấy một lần này?

Giọng nói của Du Khả Dương giống như rất sa sút, cô ấy nói không phải: Lần đầu tiên gặp mặt là tháng Bảy, khi đó chỉ là muốn kết thúc chuyện này, nói rõ ràng, hi vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Dừng một chút, còn nói: Nhưng lần đó nói chuyện rất không thuận lợi, tôi và anh ta cãi nhau, sau đó tan rã trong không vui. Sau đó qua một tháng, anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, nói gặp mặt một lần cuối, ăn bữa cơm tạm biệt cuối cùng.

Hề Hi có dự cảm nào đó, Du Khả Dương ở đầu bên kia cười lạnh: Tôi uống say, khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường khách sạn, trên người không có quần áo, Trương Trạch cũng cởi hết ngủ bên cạnh tôi, không sai, chính là làm, anh ta còn vỗ vỗ chỗ chúng tôi vì thân mật mà lõa lồ, uy hiếp nói về sau muốn tôi hễ kêu là tới.

Trương Trạch. . . . . . Bệnh thần kinh à! Còn cô nữa, cô là heo à! Sao lại tự mình đi gặp hắn?! Hề Hi quả thật không thể tin vào những gì mình nghe được, trong trí nhớ của cô, Trương Trạch chính là một người tương đối nhiều chuyện, nhưng diện mạo thanh tú, tính tình rất tốt, người tương đối thiện lương. Ban đầu cô nói muốn làm từ thiện, người đầu tiên hưởng ứng chính là cậu ta, không chỉ như vậy, cậu ta còn giúp đỡ khuyên bảo những người khác, đặc biệt nhiệt tình. Người như vậy, hoàn toàn khác biệt với hình tượng hèn hạ vô sỉ trong miệng Du Khả Dương.

Nhưng cô biết Du Khả Dương không cần thiết phải nói dối.

Triệu Giang. . . . . . Làm sao lại phát hiện ra được?

Ngoài ý muốn đi, Trương Trạch hẹn tôi ăn cơm, ở cửa nhà hàng, anh ta đột nhiên hôn tôi, sau đó Triệu Giang lập tức nổi trận lôi đình vọt ra, anh ấy và Trương Trạch đánh nhau một trận, vào đồn công an, sau khi ra ngoài thì đề xuất huỷ bỏ hôn ước, bảo tôi cút đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.

Hề Hi không biết nên phản ứng ra sao, cảm thấy loại trình độ cẩu huyết này vượt qua khỏi ranh giới cuối cùng mà cô có thể chấp nhận được. Du Khả Dương có lỗi, Trương Trạch cũng có lỗi, vô tội nhất vẫn là Triệu Giang.

Vậy cô. . . . . . Định làm như thế nào?

Tùy tiện đi, tôi cũng chịu đủ rồi, Hề Hi, tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô không có ý tứ gì khác, chính là làm phiền cô nói với người trong nhà tôi, nói với cha và mẹ của tôi đi, trong thời gian ngắn tôi sẽ không quay lại. Nếu như có thể, bọn họ có thể coi như không có tôi, hai năm qua nhà họ Triệu cũng đã giúp đỡ Du thị thoát khỏi khốn cảnh rồi, tôi cũng không tính là thiếu bọn họ cái gì.

Đợi đã nào...! Cô nói phải đi?! Cô đi đâu vậy?! Hề Hi lo lắng.

Thế giới rất lớn, trước kia tôi đặc biệt hâm mộ những người có thể đi lang thang khắp thế giới, không buồn không lo đặc biệt suất khí, mấy năm nay tôi có tiết kiệm được chút tiền, trong thời gian ngắn sẽ không thiếu tiền xài, tôi dự tính đi du lịch vòng quanh thế giới, đến các nơi xem một chút, sau đó tìm địa phương tôi thích rồi định cư, về phần chuyện sau nữa tôi còn chưa nghĩ ra.

Dương Dương, cô đừng như vậy, Hề Hi cố gắng khuyên cô ấy, Bên ngoài rất nguy hiểm, một mình cô, vẫn là cô gái trẻ tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, cô bảo chúng tôi làm sao yên tâm được?

Du Khả Dương ở đầu điện thoại bên kia an ủi cười ra tiếng: Hề Hi, tôi đặc biệt thích cô, biết tại sao không? Bởi vì tôi cảm thấy cô tâm đại, đặc biệt lạc quan, chuyện tệ hại thế nào đi nữa vào trong mắt cô cũng sẽ trở thành không đáng giá nhắc tới, cho nên ở một chỗ với cô không hề có chút áp lực nào, sẽ rất vui vẻ, rất dễ dàng, không chỉ tôi, cũng có rất nhiều người thích cô, ngay cả ba mẹ tôi đều thích cô. Cô làm cho người ta rất hâm mộ, tựa như công chúa trong truyện cổ tích, cho dù bị thực tế đè ép cũng sẽ có rất nhiều người xuất hiện trợ giúp cô, thay cô bất bình, dọn sạch chướng ngại.

Cô ấy tựa như buồn bã thở dài: Tôi lại không được thế, tôi là người bình thường trong thực tế, không vui vẻ cũng không lạc quan, từ nhỏ ba mẹ cũng không phải rất ưa thích tôi, đầu óc tôi cũng không thông minh, còn thích gây lộn, trừ dáng dấp tạm được ra không còn ưu điểm nào khác. Khi ba mẹ bảo tôi đính hôn với Triệu Giang để giúp anh trai trả nợ, tôi cảm thấy mình vẫn rất hữu dụng, thật ra thì trong lòng có chút vui vẻ. Rất ngốc phải hay không? Bây giờ suy nghĩ một chút quả thật là rất ngốc, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy mình được người khác coi trọng, được cả nhà coi trọng, loại cảm giác đó đặc biệt tốt! Du Khả Dương giống như ngồi vào trong xe, Hề Hi nghe được tiếng cửa xe đóng lại, sau đó vốn là hoàn cảnh huyên náo bỗng chốc an tĩnh lại, cô nghe được đầu kia cô ấy nói với người ta: sân bay, cám ơn.

Cô phải đi sân bay?! Hiện tại?!

Du Khả


/76