Đế Thiếu Sủng Ngọt Giám Bảo Vợ Yêu

Chương 3: Trọng sinh vào đêm mười hai năm trước (2)

/1565


Chương 3: Trọng sinh vào đêm mười hai năm trước (2)

Cổ họng khô rát giống như chỉ cần một phút sau nó sẽ toát ra khói bạc, toàn thân Kiều Dĩ An bủn rủn, đầu đau như muốn nứt ra, cô cố lên tinh thần, gượng mở mắt rồi chống người ngồi dậy.

Ánh sáng dịu dàng chiếu qua rèm cửa, khiến cả căn phòng sáng sủa, cách trang trí trong phòng nhanh chóng xuất hiện trong mắt cô, phong cách châu Âu trang hoàng khiêm tốn trang nhã nhưng lại không mất đi vẻ xa hoa, trên đỉnh đầu là chiếc đèn thủy tinh mạ vàng vừa thể hiện sự giàu sang lại không khiến người ta cảm thấy thô tục. Không phải cô chưa từng thấy cách trang hoàng này, cái năm cô về nhà họ Chu kia cũng đã từng được thấy không ít đồ tốt, nhưng Kiều Dĩ An lại cảm thấy khung cảnh trước mắt này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở nơi nào rồi?

Không kịp nghĩ đến những thứ này, suy nghĩ của Kiều Dĩ An đã bị cảm giác đau đớn như xé rách trên cơ thể kéo về, cô nhướng mày, xốc chăn trên người lên, cúi đầu nhìn xuống.

Lọt vào trong tầm mắt không phải một thân thể chồng chéo vết sẹo do bỏng, mà là một cơ thể bóng loáng, nhưng bên trên lại toàn là dấu răng xanh tím!

Kiều Dĩ An theo bản năng trừng lớn hai mắt, mắt hạnh vốn to tròn xinh đẹp, lúc này lại càng tròn xoe hệt như chú mèo con.

Cô nhìn chằm chằm cơ thể đầy dấu vết, nhất là khi cảm nhận được đau đớn truyền đến từ dưới hạ thân, cùng vết đỏ sậm trên ga giường. Chuyện này khiến Kiều Dĩ An lập tức nhớ đến sự kiện đã chôn sâu trong ký ức của cô!

Thoáng chốc, đầu cô như bị một tia sét đánh cho nổ tung!

Kiều Dĩ An bất chấp thân thể đau đớn, bủn rủn, chạy vọt vào trong phòng tắm!

Trên gương là một gương mặt gầy yếu, trắng xanh, dưới mắt là quầng thâm, mái tóc màu nâu vàng xơ xác, hai chiếc bớt màu đen chiếm nửa bên má phải của cô, không cười còn đỡ, vừa nhếch miệng, vết bớt màu đen càng thêm khủng bố, dữ tợn.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương kia, Kiều Dĩ An hoảng hốt, đây rõ ràng là gương mặt mang theo hai vết bớt đen sì khiến cô tự ti vào cái hồi còn chưa xảy ra hỏa hoạn!

Tuy khuôn mặt này rất khó nhìn, nhưng còn đẹp hơn gấp mấy trăm lần sau khi cô bị hủy dung bởi lửa lớn.

Kiều Dĩ An trừng lớn hai mắt, nước mắt rơi như mưa, cô nhìn cảnh tượng xung quanh.

Cách trang trí trong phòng này không phải là căn phòng mà cô tỉnh lại sau ngày bị mất trinh, cái ngày mở ra ác mộng đời cô vào mười hai năm trước sao?

Mười hai năm trước, cô cùng bạn học tham gia buổi tiệc trước khi tốt nghiệp, bạn cùng ký túc xá của cô - Mạnh Tuyết Lan bỏ thuốc mê cùng thuốc kích dục vào đồ uống của cô. Mục đích là muốn chụp ** hủy đi danh dự của cô, cô vùng vẫy trốn thoát nhưng lại xông vào một căn phòng khác, bị người ta chiếm tiện nghi, còn mất luôn cả lần đầu...

Sau đó cô bất ngờ mang thai, gặp tai nạn xe cộ rồi sảy thai.

Lần tai nạn đó chẳng những khiến cô sảy thai, mà còn đè gãy cả chân trái của cô! Lái xe chạy mất khiến cô phải gánh trên lưng khoản tiền phẫu thuật cùng thuốc men kếch xù.

Những khoản phí này gần như ép cô vào đường cùng!

Không có bất cứ ai giúp cô, ngay cả một người an ủi cô cũng không có. Cô chỉ có thể kéo lê thân thể chồng chất vết thương đi rửa bát để trả nợ, vì làm lụng quá vất vả cộng thêm chứng bệnh tử cung lạnh khiến cô không có cách nào trở thành mẹ được nữa...

Hai đứa bé trong bụng chính là tiếc tuối duy nhất trong đời trước sau khi chết của cô!

Giơ tay khẽ vuốt bụng nhỏ của mình, Kiều Dĩ An cong khóe miệng, vẻ mặt trở nên mềm mại hơn.

Đời này, cô sẽ không hận cha của đứa trẻ, lại càng không chán ghét hai đứa trẻ trong bụng này nữa!

Cô sẽ bảo vệ bọn trẻ, khiến mình trở thành chỗ dựa cho chúng, để chúng trở thành người thân duy nhất trên thế gian này của cô.

Sự quan tâm của mẹ, tình yêu thương của chồng- - đời này cô sẽ không si tâm vọng tưởng, ôm lòng chờ mong vào mấy thứ đó.

Nếu đời trước những người này đã không thích cô, vậy thì đời này cô cũng không cần bọn họ thích cô, Kiều Dĩ An cô không thèm! Cũng không cần!

Người thân là gì? Máu mủ ruột có là gì?

Rất nhiều khi những thứ này còn chẳng bằng người xa lạ!


/1565