Em Ấy Phải Về Nhà Với Tôi

Chương 5

/105


Chương 5 

 

 

 

Tỉnh Vân Nam nằm ở phía nam đại lục, đường biên giới tỉnh giáp với ba nước Đông Nam Á là Lào, Việt Nam và Myanmar. Đường biên giới dài tận 4060 cây số, nối dài qua trăm ngàn dãy núi, địa hình hiểm trở, khí hậu nóng ẩm.

 

Con sông Mekong chảy dài quanh năm xuyên suốt khu vực lãnh địa chia cắt quân đội được vũ trang đầy đủ, trên dãy núi bên sông tọa lạc gần trăm thôn trại lớn nhỏ.

 

Người dân ở đó đều sống cuộc đời nghèo khó, khổ cực suốt bao thế hệ.

 

Bọn họ sống cùng cánh đồng hoa Anh Túc, không rời khỏi vùng núi được, cũng không thể rời khỏi cánh rừng nguyên sinh.

 

Sáng sớm thứ hai, máy bay trực thăng quân dụng khởi động, bay lên từ vùng đất tội lỗi xa xỉ bậc nhất biên giới tỉnh Vân Nam. Máy bay ngang qua núi non xanh xanh mướt cùng dòng sông Mekong, đáp xuống bãi đất trống cạnh một góc rừng nguyên sinh ở Manpur.

 

Người dân ở các làng trại xung quanh chạy đến vây xem, nấp ở phía sau không dám đến gần.

 

Cánh quạt máy bay trực thăng xoay vòng tạo nên một luồng gió mạnh thổi đống lá rơi trên mặt đất thành vòng xoáy, chân máy bay dần dần đáp xuống nền đất phẳng, cầu thang ở khoang cửa sau thông thẳng xuống mặt đất.

 

Cửa mở ra, một người đàn ông cao to mặc quần đùi võ sĩ để trần thân trên bước xuống, thân hình của anh cường tráng săn chắc, cơ ngực màu đồng như ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp chờ đợi bức phá, cơ bắp ở phần lưng tựa như núi sông tung hoành, trên chiếc mũi thẳng tắp là cặp kính râm, anh đứng trên mặt đất chờ cô gái bên trong bước xuống.

 

Hoắc Mãng nhìn về hướng ngọn núi phía xa nơi có nhà anh, cũng đã năm sáu năm anh chưa trở về làng rồi.

 

Sau hai ba phút, người trong khoang máy bay vẫn chưa có cử động gì, anh lại leo thang lên nhìn cô gái xinh đẹp trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ đang nằm trong khoang saụ

 

Chiếc áo thun rộng rãi của cô bị vén lên để lộ chiếc eo thon thả, quần lót viền ren màu đen nửa che nửa hở, mái tóc đen tuyền có chút rối bời, đôi môi anh đào sưng đỏ, khóe miệng còn vươn dòng nước bọt trong suốt nhớp nháp, ghế ngồi bên cạnh còn có một chiếc áo ngực ren nhăn nhúm, cần cổ thon dài trắng mịn như thiên nga có hai ba dấu hôn màu đỏ.

 

Dọc đường đi, Lam Vãn bị anh nhào nặn chơi đùa không ít lần, cô mất hết sức lực nằm đờ ra trên ghế, đôi chân đã không còn sức để bước xuống máy bay trực thăng.

 

Cảnh đẹp quyến rũ ngây ngất lượn lờ trước mắt, cổ họng Hoắc Mãng râm ran như bị thiêu đốt không kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Anh bước vào khoang sau, bế cơ thể mềm mại yêu kiều dậy, để gò má ửng hồng sắc xuân của cô áp sát ngực mình.

 

Đôi mắt sáng ngời của cô gái lúc này lại phủ một lớp sương mỏng, cô ngoan ngoãn dựa vào người anh từ từ hít thở. Bờ môi đỏ hồng căng mọng chưa kịp hít thở mấy hồi đã bị hơi thở nóng bỏng nồng nặc của người đàn ông xâm chiếm, kèm theo đó là sự ma sát gặm cắn đượm mùi tình du͙c.

 

Chiếc lưỡi nhỏ của cô đã không còn sức đón lấy nước bọt anh trao, dòng chỉ bạc không ngừng rơi xuống từ đầu lưỡi đang quấn quýt lẫn nhau của cả hai.

 

Cảnh tượng dâm ô nhưng cực kỳ hấp dẫn.

 

Bàn tay thô ráp của anh lần vào từ một góc áo của cô rồi bắt lấy bầu ngực đầy đặn kia. Hai ngón tay thô lỗ day day chơi đùa đầṳ vú non mềm màu hồng phấn đã sưng tấy từ lâu của cô. Cảm giác đau đớn trước ngực kích thích đến nỗi cả người run lên bần bật, cô hít sâu một hơi, theo bản năng vươn tay ra đẩy bờ vai anh.

 

“Không… ưm, đừng… đau… cầu xin anh…” Cô hốt hoảng tìm không gian hít thở giữa nụ hôn sâu, đầu ngực đã đau đớn không chịu nổi, không thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò từ ngón tay thô bạo của anh nữa.

 

Đau quá, đầṳ vú dựng thẳng sưng to vừa chạm vào cũng đau đến mức sau gáy đổ đầy mồ hôi lạnh.

 

Anh nhìn mồ hôi ướt đẫm trán cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên ghế, đẩy chiếc áo thun lên tận xương quai xanh, trên đôi gò bồng đảo trắng ngần mềm mại phân bổ đầy vết đỏ do ngón tay để lại, quầng vú xung quanh đầṳ vú tròn cứng ngắc như trái dâu hồng đầy ắp dấu răng.

 

Hoắc Mãng nhướn mày nhìn kiệt tác bản thân đã tạo ra khi vừa thức giấc vào ban sáng, anh cầm lấy áo ngực rồi đỡ eo cô dậy, tay chân lóng ngóng mặc lại, gài cúc đàng hoàng cho cô.

 

Anh giơ tay lên nhấc bổng cô bước xuống khoang máy bay, nhìn đôi mắt mơ màng cùng gương mặt đỏ bừng của cô, không khỏi cau mày lắc đầụ

 

Sao mới xoa nhẹ cặρ vú, hôn có một lúc đã hết sức rồi.

 

Liệu có thể nào hoàn thành mục tiêu sinh ba bốn đứa con xinh xắn của bản thân hay không đây?

 

Ở Manpur, một người đàn ông trẻ tuổi mà không có nổi ba bốn đứa con sẽ bị người khác cười nhạo là vô dụng.

 

Người dân hóng hớt nấp sau cây đi theo sau lưng bọn họ, có một số người lớn trong đám người nhận ra được chàng trai tuấn tú đeo kính râm, còn cô gái xinh đẹp trắng trẻo trong ngực anh, vừa nhìn đã nhận ra không phải là người trong làng.

 

Hoắc Mãng bế cô đi qua cây cầu thấp vượt qua con kênh nhỏ, dựa theo trí nhớ bước đi trên con đường quen thuộc, sau cùng dừng lại trước sân ngoài của một toà nhà tre hai tầng ở trại phía tây.

 

Nhà tre không lớn lắm, nhưng đã được xem như là căn nhà được xây dựng hoàn chỉnh sạch đẹp nhất trong làng.

 

Trong sân đặt một đống dụng cụ dành cho thợ mộc và một cái tủ gỗ chưa hoàn thiện, sau nhiều năm dầm mưa dãi nắng, bề mặt cái tủ đã lấm tấm đốm đen.

 

Hoắc Mãng cũng không nhớ được đã bao lâu rồi mình chưa về căn nhà này, nơi đã chôn vùi bao nhiêu quá khứ của anh.

 

Ánh mắt anh trở nên hằn học. Hoắc Mãng bế cô gái ngủ say sưa trong lòng lên tầng hai của căn nhà tre. Anh mở cửa ra, bụi bẩn theo luồng gió cuốn vào bay tứ tung, trên sàn nhà cũng tích tụ một lớp bụi mỏng.

 

Chăn mền trên giường tre bởi vì đã lâu chưa được giặt sạch cũng bám đầy bụi bẩn. Anh lật mặt bám bụi đi, đặt cô lên phần ga giường không quá bẩn. Hoắc Mãng nhìn cô thật lâu, rồi xoay người ra ngoài lấy khoá sắt khóa chặt cửa gỗ mới rời đi.

 

Trên chiếc giường cứng ngắc trong phòng ngủ, cô gái lần đầu ngồi máy bay trực thăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau quãng đường mệt mỏi chóng mặt nhức đầu còn bị ăn mảnh liên tục.

 

Trong mơ, Lam Vãn mơ thấy ba mẹ đang mòn mỏi tìm mình, bọn họ đã lạc mất đứa con gái mười bảy tuổi, trong vòng một đêm mà đã bạc mái đầụ

 

Nỗi day dứt giằng xé trái tim cô, ép chặt đến nỗi không cách nào yên giấc, cô giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà đầy bụi bẩn.

 

Hoá ra, đây không chỉ là mơ.

 

Hốc mắt cô cay xè, ôm lấy lồng ngực đau âm ỉ ngồi dậy. Không thấy người đàn ông kia canh giữ bên cạnh mình, đôi mắt to tròn lướt nhìn xung quanh căn phòng trang trí đơn sơ giản dị. Cô ngồi dậy bò về phía cuối giường một cách khó khăn, đôi tay túm lấy thành cửa sổ gỗ nhìn ra phía ngoài.

 

Nơi này không có nhà lầu cao ốc hay dãy phố nhà Tây, chỉ có những căn nhà trệt dựng lên từ tre xanh gỗ nâụ

 

Đường đi bên ngoài lầy lội bùn đất, trong tầm mắt cô chỉ có hàng vạn ngọn núi trải dài vô tận.

 

Trong sân nhà còn có vài cô gái đen đúa mặc váy Sinh truyền thống, nhe hàm răng đen vì thường xuyên ăn trầu cau nhìn mình bằng ánh mắt soi mói tò mò, kề tai nhau xì xầm to nhỏ.

 

Đây là nhà của Hoắc Mãng ư?

 

Nhưng nhà của cô ở đâu?

 


/105